Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2072

Chương 2072

Võng Lượng tổn thất nặng nề, cuối cùng dưới cơn thịnh nộ đã mời bát đại chí tôn từ khắp các nơi trên thế giới cùng tới nước H với ý định thực hiện ‘kế hoạch giết Ẩn’.

Vấn là Vương Nhất.

Một mình đứng trên đỉnh núi U Hằng nghênh đón.

Đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng một mình Vương Nhất giết được hết toàn bộ bát đại chí tôn của thế giới.

Lúc này hung danh Ẩn chủ đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới, ai ai cũng biết nước H đã có Ẩn chủ.

Chỉ cần Ẩn chủ ở nước H một ngày thì hoà bình của nước H có thể được đảm bảo.

Bây giờ Vương Nhất nhắc lại chuyện này chính là vạch trần vết sẹo của Võng Lượng.

“Giết cho tôi!”

Tử La Lan thẹn quá hoá giận, phẫn nộ quát lên với Dơi.

Đồng thời Tử La Lan còn đưa điều khiển từ xa điều khiển bom cho Dơi, khi nào ấn nổ bom do anh ta quyết định.

Nói xong Tử La Lan rời khỏi đây.

Nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, Khương Nhã My đăng sau đống đổ nát cũng rời khỏi đây.

Cô ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là tháo dỡ bom.

Vương Nhất dùng đuôi mắt liếc nhìn bóng lưng Khương Nhã My, chiến trường bên ngoài đành giao cho cô ta.

Bên trong và bên ngoài phòng thể dục thực ra là một thể.

Vương Nhất phải ngăn Dơi nhấn bom để tranh thủ thời gian cho Khương Nhã My tháo bom.

“Anh chính là Dơi?”

Vương Nhất nheo mắt nhìn Dơi rồi hỏi.

Bốp!

Dơi không nói lời nào mà trực tiếp tung năm đấm vào mặt Vương Nhất.

Vương Nhất lập tức bị đánh bay.

“Đây là thực lực của Ẩn chủ à? Cũng chỉ có thế thôi!”

Giọng Dơi lạnh nhạt, bốn cợt.

Vương Nhất nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu bên khoé miệng.

Anh không nói gì, chỉ nhìn Dơi với vẻ mặt lạnh lùng.

Từ Dơi, Vương Nhất cảm nhận được một luông dao động rất mạnh mẽ.

Cộp cộp cộp!

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân nặng nề trầm thấp.

Những vũ khí chiến đấu cũng bao vây lại đây.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Dơi: ‘Các người chỉ biết lấy nhiều hiếp ít thôi à?”

Giọng Dơi khàn khàn, anh ta cười khẩy: “Anh không phải là Ẩn chủ của nước H sao? Ẩn chủ của nước H lấy một địch trăm, hắn là chuyện thường như cơm bữa chứ?”

Vương Nhất vẫn im lặng, mặc dù có thể đánh trả nhưng anh vẫn chỉ có thể chịu bị đánh.

Nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment