Chương 2104
Đúng như Thái Kim Phụng đã nói, thời điểm Tần thị đến Thiên An, người vốn dĩ nên đến phải là Tần Vũ, nhưng cuối cùng lại là Tân Nam đến.
Tần Vũ hít sâu một hơi, nói: “Cô muốn hỏi chuyện gì?”
Nào ngờ Thái Kim Phụng chỉ khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Tâm của anh đã không còn trong sạch nữa, cũng không còn tư cách đánh đàn và chơi cờ cùng tôi.”
“Một quân cờ được đánh với sự độc ác trong lòng thì cuối cùng sẽ lật ngược bàn cờ thôi.”
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn mặc áo Tôn Trung Sớn bước đi khí thế như một con rồng, khuôn mặt lãnh đạm, bất kể nhìn ai cũng đều cao cao tại thượng.
Không chỉ như vậy, từ trên người đàn ông trung niên này, mọi người đều cảm nhận được một luồng khí thế cường đại.
Có thể thấy rằng ông ta cũng là một vị cao thủ.
Đăng sau ông ta còn có hơn mười người đàn ông vạm vỡ và cường tráng đang đứng.
Mỗi một vệ sĩ ít nhất đều đã luyện ra được nội lực, là một võ giả hàng thật giá thật.
Để các võ giả đồng ý làm vệ sĩ thì có thể thấy người đàn ông trung niên này tôn quý như thế nào.
“Hoàng tộc nước H…”
Vương Nhất dán mắt nhìn chăm chằm người đàn ông trung niên kia, hơi nheo mắt lại, không thể không xem trọng.
Mà ba người Tần Vĩnh Nghiêm, Tân Vũ, Tân Hồng Long theo bản năng cúi đầu, cung kính hô một tiếng.
“Xin chào ngài Bát.”
“Tân Bát… Tần Bát lại đến đây!”
Sắc mặt của Thái Kim Phụng đứng bên cạnh Vương Nhất đột nhiên trở nên tái nhợt.
Vương Nhất kinh ngạc một lúc, sau đó nhìn về phía Thái Kim Phụng: “Cô biết ông ấy?”
Thái Kim Phụng trịnh trọng gật đầu: ‘Ông ấy là một trong những cao thủ lợi hại nhất hoàng tộc nước H, nhưng địa vị của ông ấy trong hoàng tộc cũng không tính là cao, cùng lắm chỉ xem như người hầu thôi!”
Nghe vậy, sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Chỉ là một người làm mà đã có thực lực cường đại như vậy, nếu là hoàng tộc chính thống thì thực lực sẽ còn mạnh đến thế nào?
Anh còn nhớ Tần Hồng Long từng nói qua, tất cả mọi người trong hoàng tộc nước H đều có võ công, trở thành một cường giả đỉnh cao trong hoàn cảnh như vậy lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng một cường giả như vậy thường sẽ không xuất thế, trừ khi có chuyện gì đó có tác động rất lớn.
Đột nhiên, Vương Nhất hơi sửng sốt một lúc, anh nhớ lại một chuyện.
Khi đó, Tân Nam muốn Nhạc Sỉ bồi rượu, đi bên cạnh anh ta là một lão giả có thực lực cường đại tên là Tần Thập Thất.
Tân Bát, Tân Thập Thất, phía sau họ Tần đều là những con số Trùng hợp sao?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Tần Bát đã bước đến trước mặt.
Ông ta vẫy tay ra hiệu, hơn mười tên VỆ SĨ sau lưng xếp thành một hàng, phong tỏa nơi này.
Sân bay đông đúc người qua lại, nhưng vì Sự tồn tại của bọn họ mà nơi này đã bị cô lập, căn bản không có người nào dám đến gần.
Tần Bát dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn một vòng mọi người ở đây, sau đó lạnh lùng cười nói: “Vương tộc Yên Đô các người thật đúng là một đám phế vật, tôi cũng đã ra mặt nói chuyện với Mục Lang, để ông ta chp các người mượn cường giả mạnh nhất Tây Cảnh, vậy mà lại không lấy được thắng lợi ở đại hội Bắc Cảnh. Xem ra ngay từ lúc bắt đầu, tôi cũng không nên đặt kỳ vọng vào các người.”