Chương 241
“Người mạo phạm thiếu chủ, chết!
Sát khí của Lãnh Nhi lẫm liệt, lạnh giọng nói, bàn tay bỗng dùng sức.
Reng reng reng—
Tuy nhiên, khi Lãnh Nhan chuẩn bị vặn gãy cổ họng của Mã Cung, tiếng chuông điện thoại inh tai vang lên.
Vừa thấy là điện thoại của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất lập tức kêu Lãnh Nhan dừng tay, anh sợ âm thanh giết người bị Lý Khinh Hồng nghe thấy.
Vương Nhất đi tới một chỗ yên tĩnh, lúc này mới nghe điện thoại của Lý Khinh Hồng.
“Khinh Hồng?”
Giọng nói của Vương Nhất vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng trước đó.
“…”
Ở đầu dây bên kia, Lý Khinh Hồng không lên tiếng, nhưng Vương Nhất có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng.
“Anh… có thể đi xuống không? Vừa rồi xảy ra vụ nổ, Tử Lam cứ khóc mãi, ồn ào đòi ba.”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng có chút cứng nhắc, nếu không phải tình hình thực tế biểu lộ, trong tình huống bình thường cô rất khó nói ra lời lẽ dựa dẫm như này.
Vương Nhất trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: “Được.”
Cúp máy, vẻ mặt của Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn Mã Cung: “Coi như anh may mắn, hôm nay tha cho anh một mạng, nếu còn giúp nhà họ Kim nữa, đừng nói anh, cả hiệp hội võ đạo cũng gặp họa!”
“Chúng ta đi.”
“Khụ khụ—”
Mã Cung may mắn nhặt lại được cái mạng đã mềm nhũn ngồi ở trên đất, há miệng hít không khí, hiện nay anh ta chưa từng cảm thấy không khí ngọt như này.
Đợi sau khi hoàn hồn, trong mắt Mã Cung tràn ngập sát ý: “Hai kẻ ngoại lai cỏn con, cũng dám ra tay với tôi, thật sự không để hiệp hội võ đạo vào trong mắt…”
Võ giả của Thiên An rất ít, cơ bản đều ở trong hiệp hội võ đạo, Mã Cung gần như đều biết cả, chỉ là chưa từng thấy Vương Nhất và Lãnh Nhan, đương nhiên coi bọn họ thành ‘kẻ ngoại lai’ của thành phố khác.
Mã Cung rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo? Anh Thiên Tường, em bị hai kẻ ngoại lai dạy dỗ…”
“Thiếu chủ, tại sao không để tôi giết anh ta, sự việc sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Ở một bên khác, Lãnh Nhan rất không hiểu mà hỏi.
Theo cô ta thấy, vặn gãy cổ của Mã Cung không tốn nhiều sức.
Vương Nhất lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi biết, nhưng giết người dễ dàng, xử lý thi thể khó, ít nhất phải tốn thời gian rất dài, vợ con của tôi không đợi được tôi lâu như vậy.”
Lãnh Nhan như có suy tư mà gật đầu, vừa rồi, cô ta chỉ quan tâm giết người.
“Có điều, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh ta…”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia hàn quang: “Tôi muốn mượn tay của nhà họ Kim, giết Kim Thành Vũ.”
Nghe vậy, cơ thể của Lãnh Nhan lập tức run lên, phấn khởi nhìn Vương Nhất.