Chương 270
“Vụ án đó rất kỳ lạ nên chúng tôi không bắt giam ông ta nhưng tiền đồ của ông ta đã bị huỷ rồi.”
Bạch Yến trầm giọng nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác.”
Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm. Quả nhiên là do Thường Kỉ làm, định giết bằng cách bỏ cối xay sao?
Mục đích của Thường Kỉ không phải là tống Chu Bá vào tù mà là đuổi ông ta ra khỏi hội đồng quản trị của dược phẩm Thường Kỉ.
Khi Vương Nhất còn định hỏi thêm thì có hai người đàn ông bước vào.
Trông họ không khác gì những khách hàng bình thường, nhưng ánh mắt của Bạch Yến bỗng trở nên sắc bén. Cô ta nhanh chóng đứng dậy.
“Thất lễ rồi.”
Nói xong cô ta liền đi về phía hai người kia.
Một tay đặt trên eo.
Vương Nhất cũng nheo mắt lại, hóa ra cô ta mặc thường phục như thế để cải trang bắt tội phạm …
Bởi vì cảnh phục quá lộ liễu, dễ đánh rắn động cỏ nên Bạch Yến mặc quần áo bình thường. Sau đó cô nhận lệnh từ cấp trên kẻ tình nghi sẽ xuất hiện vào khoảng giờ này ở quán cà phê nên cô mới đến phục kích trước.
Đồng thời, cuộc hẹn với Vương Nhất cũng được sắp xếp ở quán cà phê này, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Vương Nhất trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Bạch Yến. Hèn gì ban nãy anh chỉ gọi một tiếng “Cảnh sát Bạch” thôi mà cô ta lại nói suýt chút nữa anh đã hại chết cô?
Câu này đúng là dễ tiết lộ thân phận của cô ta thật.
Cô ta đủ cẩn thận, nhưng muốn bắt được những người đó thì vẫn có chút khó khăn.
Chưa nói tới bên địch đông hơn, bên ngoài còn có một rắc rối nữa.
Vương Nhất nheo mắt về phía cửa quán cà phê, chỉ thấy hai người đàn ông đang bước vào quán.
Người phía trước có khuôn mặt tuấn tú, mặc một chiếc áo khoác da đắt tiền, hai chiếc cúc áo trên cùng mở ra để lộ thấp thoáng khuôn ngực tráng kiện.
Người phía sau trông xấu hơn nhiều, cực kỳ bình thường, nhưng Vương Nhất lại quen hắn ta. Tên đó chính là “cao thủ” suýt chết dưới tay Lãnh Nhan mấy ngày trước-Mã Cung.
“Yến Yến, tại sao em lại ở đây?”
Nhìn thấy Bạch Yến, người đàn ông đẹp trai liền kinh ngạc thốt lên.
Gương mặt Bạch Yến cứng đờ, câu nói này hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của cô.
Cô ta cứng nhắc xoay người lại, u ám nhìn chàng trai kia rồi quát: “Đồng Thiên Tường, anh theo dõi tôi sao?”
Đồng Thiên Tường quyết không thừa nhận: “Sao lại là theo dõi được? Anh càng thích gọi là…”
“Cuộc gặp gỡ của tình yêu hơn”
Đồng Thiên Tường nghiêm túc nhìn Bạch Yến nói: “Yến Yến, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nhủ với lòng mình rằng “Cả đời này, cô ấy chính là người mà mình muốn cưới.” Mấy ngày này, anh đang từng bước thực hiện điều đó—–đây là món quà nhỏ anh dành tặng em, hy vọng em sẽ thích.”