CHƯƠNG 294
Nếu thật sự ép Vương Nhất, hạ lệnh một tiếng, hàng triệu thiết kỵ, san bằng cả Thiên An cũng không phải là không thể!
Reng reng reng…
Lúc này, Lãnh Nhan gọi tới, báo cáo tình hình của nhà họ Châu.
“Thiếu chủ, mọi chuyện đã làm theo căn dặn của anh, tất cả xí nghiệp dưới trướng nhà họ Châu đều bị niêm phong, tất cả tài khoản ngân hàng đã sung công, đồng thời, cần phải bồi thường trụ sở chính của ngân hàng tổng cộng lại 15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng.”
“Hiện nay, tất cả bất động sản dưới tên nhà họ Châu đều đã bị đem đi thế chấp, gia chủ của nhà họ Châu – Châu Chí Kiên và một ông cụ nổi giận quá, đã ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Biết được kết quả này, Vương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt gật đầu: “Làm không tồi, hai kết quả khác thì sao?”
“Diệp Kình Hiên cử người đốt hang ổ của Dương Kinh, hơn nữa đã giết hắn ta rồi!”
“Cảnh sát, vẫn đang trên đường, trong vòng nửa tiếng thì có thể đưa đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình đi.”
“Rất tốt.”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh: “Tôi muốn khiến bọn họ hiểu rằng, đây chính là kết cục như chạm vào vảy ngược của tôi!”
Bỗng nhiên, Lãnh Nhan dường như nhớ ra điều gì đó, nói: “Thiếu chủ, những xí nghiệp niêm phong đó của nhà họ Châu nên xử lý như nào?”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Với cái đầu của Châu Chí Kiên, nhất định sẽ phản ứng lại, khi nào nhận tội thì khi nào gỡ niêm phong!”
“Vâng, thiếu chủ.”
Cúp máy, Vương Nhất tiếp tục nhìn khung cảnh lung linh bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng.
Thiên An tối nay, định sẵn là một đêm mất ngủ.
Bệnh viện số 1 của thành phố Thiên An, phòng cấp cứu.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Quốc Hưng, Châu Vỹ Dạ mặt mày lo lắng đợi ở bên ngoài, mãi cho tới khi đèn trên cửa chuyển sang màu xanh, lúc này mới lao tới.
“Bác sĩ, ông nội của tôi như thế nào?”
Châu Quốc Hưng túm lấy tay của bác sĩ, lo lắng hỏi.
“Bệnh nhân đã chuyển tới phòng bệnh hồi sức, may mắn cấp cứu kịp thời, nếu không thì muộn rồi.”
Bác sĩ nói: “Các người bây giờ có thể đi vào thăm rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Người của nhà họ Châu vội cảm ơn, sau đó lao vào phòng bệnh, liếc mắt thì nhì thấy Châu Chí Kiên nằm ở trên giường bệnh.
Vừa cấp cứu xong, sắc mặt của ông ta vô cùng tái nhợt, nhưng may mắn đã cứu được.
“Ông nội, ông không sao thì quá tốt rồi!”
Châu Quốc Hưng khuỵu ở trước mặt Châu Chí Kiên, vẻ mặt kích động nói: “Nếu ông ngã xuống, vậy nhà họ Châu thật sự xong rồi…”