CHƯƠNG 313
Ông ta không hiểu. Tại sao một người trẻ tuổi đến ông ta còn không thể nhìn thấu, thế mà qua miệng Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lại trở thành “phế vật” “đồ sao chổi” rồi.
“Đúng vậy.”
Lý Mộng Đình đứng bên cạnh cười ngọt: “Thằng phế vật đó đã giúp chúng ta một phe lớn rồi. Còn dám khoác lác rằng ngày mai nhà họ Lý sẽ bắt đầu khởi công, hoan nghênh cả nhà họ Châu chúng ta đến dự.”
“Ngày mai khởi công? Sao có thể! Rõ ràng tôi đã dặn người đập nát nhà máy của ông ta và đuổi hết công nhân đi rồi mà, ông ta khởi công bằng cái gì?”
Lúc này, Châu Quốc Hưng đang chống gậy đứng một bên tái mặt rồi hét lớn.
Sau khi bị Châu Chí Kiên đánh gãy một chân, tính cách Châu Quốc Hưng liền trở nên cáu kỉnh và bạo lực. Chỉ cần hơi xáo động một chút thôi cũng khiến anh ta nổi điên.”
Châu Chí Kiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi quát: “Câm miệng, để Mộng Đình nói tiếp!”
“…..”
Châu Chí Kiên lập tức im lặng nhưng trong mắt lại loé lên một tia hận ý.
Lý Mộng Đình tiếp tục kể lại: “Sự thật đúng như anh Quốc Hưng nói đó ông. Nhà máy của ba con đã không còn, đừng nói là mai, dù cho ông ta một tháng cũng chưa chắc khởi công nổi.”
“Mẹ và thằng phế vật kia đã bàn xong rồi. Ngày mai, cả nhà họ Châu chúng ta đến tham quan. Nếu ngày mai chúng không thể khởi công thì dự án với tập đoàn Lệ Tinh sẽ rơi vào tay chúng ta. Mọi người xem, đây chẳng phải là không cần tốn sức cũng hái được quả ngọt sao?”
“Haha, ai cho thằng phế vật đó dũng khí để nói thế?”
“Vẫn là Mỹ Ngọc lợi hại, khiến thằng ở rể đó phải ngoan ngoãn khuất phục.”
Sau khi Lý Mộng Đình nói xong, những người trong nhà họ Châu đều lần lượt lên tiếng nịnh bợ Châu Mỹ Ngọc.
Hai mắt Châu Chí Kiên cũng sáng lên, ông ta kích động nắm lấy tay Lý Mộng Đình: “Thằng đó nói thế thật sao?”
“Còn có thể là giả sao?”
Lý Mộng Đình đắc ý: “Cháu thấy hắn ta biết mình tiêu rồi nên muốn phá cho nát luôn.”
Châu Chí Kiên cau mày suy nghĩ: “Cậu ta tự tin như thế, chẳng lẽ có mánh khoé gì sao?”
“Nó thì có gì chứ?”
Châu Mỹ Ngọc cười lạnh: “Nó chỉ quen vài người bạn lợi hại thôi, nhưng bạn bè cũng không thế mãi giúp nó được. Thế nên con dám cược, nhất định ngày mai thằng đó không thể khởi công đâu!”
Nghe thế, Châu Chí Kiên liền cảm thấy nhẹ nhõm, không còn nghĩ linh tinh nữa.”
“Nhưng mà ba cần chú ý một chút.”
Châu Mỹ Ngọc nói tiếp: “Bây giờ trong tay hắn có 2640 tỷ, còn có nhân viên tài vụ của tập đoàn Lệ Tinh quản tiền nữa. Đó là một số tiền không nhỏ, nếu Vương Nhất bảo Lý Thiên Dương dùng khoản tiền này….”
Châu Chí Kiên gật đầu, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Lập tức hạ lệnh, tất cả mọi công nhân của các ngành nghề đều không được tới công ty Áo Tân làm việc! Thế lực của nhà họ Châu ở cái đất Thiên An này vẫn còn đó.”
Châu Mỹ Ngọc liền vui mừng khôn xiết: “Thế này thì không thể nào thấy bại được rồi.”