Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 358

CHƯƠNG 358

Phản ứng của Văn Thái giống hệt Lý Mộng Đình lúc mới nhìn thấy Vương Nhất, rõ ràng anh đã bị giám đốc sảnh trước cản lại, sao có thể vào đây được chứ?

Vương Nhất cảm thấy rất buồn cười: “Không phải anh mời tôi tới sao?”

“Tao mời mày tới bao giờ?”

Mặt mày Kim Thành Vũ trở nên âm trầm: “Người tao mời mới là các ông chủ lớn của các tập đoàn thuộc tòa nhà Quốc Tế cùng với chủ nhân của tòa nhà, trong hai loại này, mày thuộc loại nào?”

Lý Mộng Đình hả hê nhìn Vương Nhất, chủ nhân buổi tiệc đã đích thân ra mặt đuổi đi, xem xem anh còn mặt mũi tiếp tục ngồi đây nữa không?

“Anh ta là khách quý của tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi, hẳn Kim tổng sẽ không để ý khi thêm một đôi đũa đâu nhỉ?”

Vừa dứt lời, Phương Huệ lập tức đẩy cửa tiến vào, ngước mắt bình thản nhìn Kim Thành Vũ.

“Phương tổng?!”

Khi thấy người tới là ai, sắc mặt Kim Thành Vũ tức khắc có hơi khó coi, ai chẳng biết trong tập đoàn Lệ Tinh, Phương Huệ là người được Lý Khinh Hồng tín nhiệm nhất, lời của cô ta gần như có thể thay mặt cho lời nói và hành động của Lý Khinh Hồng.

Hai mắt Văn Thái sáng rực lên khi nhìn thấy Phương Huệ, sau đó liếc Lý Mộng Đình, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét. So với Phương Huệ, dù là dung mạo, khí chất, hay là dáng người, Lý Mộng Đình cũng đều kém xa.

Nếu vì một Vương Nhất mà đắc tội với một người đẹp như vậy, thật sự có chút không đáng.

Thế là anh ta đưa mắt ra hiệu với Kim Thành Vũ.

Kim Thành Vũ lập tức hiểu ý, nhất thời không so đo.

“Vậy cũng được, nhiều một cái chén một đôi đũa mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ăn tới phá sản sao?”

Lý Mộng Đình trợn tròn mắt, hơi hơi bất mãn liếc nhìn Văn Thái: “Sao không đuổi anh ta đi? Để lại chỉ tổ ảnh hưởng tâm trạng mà thôi.”

“Cô ngậm miệng lại cho tôi!” Văn Thái lập tức quát lớn một tiếng.

Không biết vì sao nhưng từ khi nhìn thấy Phương Huệ, anh ta bỗng cảm thấy Lý Mộng Đình bên cạnh không còn thơm ngon nữa.

Lý Mộng Đình cũng rất hoảng, hoàn toàn không hiểu tại sao mới nãy Văn Thái còn đang rất tốt với cô ta, một giây sau lại mất kiên nhẫn tới vậy, thế là không dám lên tiếng nữa.

Đôi mắt như hồ ly của Tôn Kiều quét qua quét lại giữa Phương Huệ và Vương Nhất, chợt hiểu ra điều gì, mỉm cười nói, giọng điệu vô cùng cổ quái: “Tôi nói mà, Phương tổng không hổ danh là người có mạng lưới quan hệ rộng nhất công ty, mới qua không bao lâu mà đã có thêm một người đàn ông quỳ gối trước gấu quần của cô rồi.”

Vừa nghe thấy vậy, sát ý chợt lóe lên trong mắt Vương Nhất rồi biến mất.

Những lời này không chỉ đang cạnh khóe Phương Huệ, mà còn lôi cả anh xuống nước.

Nếu anh vẫn còn độc thân, vậy sẽ không tính toán nhiều, nhưng giờ anh là người đã có gia đình…

“Cô cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh?” Anh lạnh lùng hỏi.

Tôn Kiều không để ý tới ý nghĩa sâu xa ẩn trong câu nói của Vương Nhất, chỉ lo kiêu ngọa đáp lại: “Đúng vậy, tôi chính là phó tổnggiám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, dưới một người, trên vạn người! “

“Thế ư? “

Bình Luận (0)
Comment