CHƯƠNG 379
Kim Thành Vũ cũng vậy, không thể nói rõ ràng, nên đã ám hiệu với Văn Thái. Kết quả, Văn Thái lại tưởng bọn họ đang nói về dự án của nhà họ Văn mình, thế là anh ta liền vui vẻ đồng ý.
Phịch…
Sau khi nghe Lý Mộng Đình nói xong, Kim Thành Vũ như thể bị rút hết sức lực, anh ta vô lực ngã ngồi trên ghế sô pha.
Vẻ mặt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt.
Anh ta cảm thấy mình như một tên ngốc, tính toán trước sau, kết quả lại thành công cốc hết.
Văn Thái giữ im lặng nãy giờ cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra thứ bọn họ muốn không phải là dự án dưới trướng nhà họ Văn, mà là dự án xây dựng thành phố.
“Anh đang nói đến dự án xây dựng thành phố mới nào vậy?”
Anh ta nhìn Kim Thành Vũ và Lý Mộng Đình bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Tôi không có dự án xây dựng thành phố mới nào dưới quyền nhà họ Văn cả.”
Vù…
Nghe Văn Thái nói xong, Kim Thành Vũ lại ngồi thẳng dậy, hỏi: “Chẳng phải anh là chủ nhân tòa nhà Quốc Tế sao? Sao anh lại không biết dự án xây dựng thành phố mới kia được?”
Giọng nói mang theo chút sợ hãi.
Vẻ mặt Văn Thái cũng trở nên kỳ lạ, anh ta nhìn Kim Thành Vũ, hỏi: “Ai nói với anh tôi là chủ nhân tòa nhà Quốc Tế?”
Ầm…
Kim Thành Vũ bỗng chốc bị đả kích nặng nề, đầu óc trở nên trống rỗng.
Anh ta mở to mắt nói: “Em họ của tôi, cô ta nói anh là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế.”
“Kim Thúy Như, cô Kim?”
Ánh mắt Văn Thái bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, sau đó như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên đáng thương: “Thật ra, cô Kim nói không sai, tôi quả thật là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế, nhưng đó là chuyện trong quá khứ rồi.”
“Gì cơ…”
Đồng tử Kim Thành Vũ co rút, hoàn toàn chết lặng.
Văn Thái nói tiếp: “Tôi là chủ nhân cũ của tòa nhà Quốc Tế, tôi đã bán tòa nhà Quốc Tế cho Tăng Quốc Vinh từ lâu rồi. Tôi nghe nói gần đây Tăng Quốc Vinh đã bán lại tòa nhà Quốc Tế rồi.”
Lý Mộng Đình cũng mềm nhũn người, ngã ngồi trên ghế, dòng suy nghĩ rơi vào trạng thái hỗn loạn tột độ, còn lẩm bẩm gì đó trong miệng.
“Anh không phải là chủ nhân của tòa nhà, vậy chủ nhân thực sự của tòa nhà là ai…”
Văn Thái cũng không an ủi Kim Thành Vũ mà rời đi.
Thang máy đang đi xuống, sắc mặt Văn Thái cũng trở nên ảm đạm hơn.
“Xem ra tôi cũng bị người khác lợi dụng…”
“Ha ha ha!”
Sau đó, anh ta bật cười: “Thú vị, thật thú vị, đất Thiên An nhỏ bé lại có rất nhiều nhân tài ẩn dật!”