CHƯƠNG 475
Sau một vòng thuyết trình, Kim Thúy Như bỗng cau mày, nói: “Sao không thấy người của tập đoàn Lệ Tinh tới? “
Kim Thành Phong vội vàng đáp: “Chủ tịch Kim, Phương tổng của tập đoàn Lệ Tinh đã tới, nhưng sau đó đã đi rồi.”
Kim Thúy Như híp mắt, giọng điệu như đang hưng sư vấn tội: “Đang yên đang lành sao lại rời đi?”
Kim Thành Phong hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Bởi vì anh Thanh Minh không ngừng ép buộc cô ấy, anh Vương sợ Phương tổng bị thương nên đã bảo Phương tổng đi trước.”
“Kim Thành Phong, mau ngậm miệng lại cho tôi!”
Nhất thời, Kim Thanh Minh chẳng thèm để tâm tới cơn đau rát trên mặt, đứng dậy quát lớn.
Chỉ là mới nói được một nửa, anh ta đã cảm nhận được sau lưng như có ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm, anh ta lập tức hoảng sợ, không dám nói nữa.
Kim Thúy Như không nổi giận với Kim Thanh Minh, chỉ thu tầm mắt về, sau đó nói với các gia chủ của các gia tộc lớn: “Phương án của các vị tôi đã nghe kỹ rồi, sau khi trở về Kim thị sẽ cân nhắc kỹ càng, trong vòng ba ngày sẽ trả lại cho các vị câu trả lời thuyết phục.”
“Cảm ơn chủ tịch Kim…”
Gia chủ các gia tộc lớn lục tục rời khỏi, yến tiệc cũng dần trở nên quạnh quẽ.
Cuối cùng chỉ còn lại nhà họ Bạch và nhà họ Đồng không rời đi, Bạch Vũ và Đồng Kiệt đứng chung một chỗ, nhìn nhau bàn bạc chuyện gì đó.
Vương Nhất thu tất cả mọi chuyện vào trong mắt, trong lòng không ngừng nở nụ cười lạnh.
Xem ra, bọn họ vẫn chưa buông tha cho cơ hội làm thân với nhà họ Kim.
“Thúy Như, hiện tại đại hội thương nghiệp đã cử hành xong, có phải đã đến lúc giải quyết “chuyện nhà” rồi không?
Kim Đạo Lăng bước tới cạnh Kim Thúy Như, mặt mày bình thản, lạnh nhạt hỏi một câu.
Kim Thúy Như gật đầu: “Đương nhiên.”
Thấy Kim Thúy Như đồng ý, tất cả người nhà họ Kim nhẹ nhàng thở phào, sau đó lúc quay sang nhìn Vương Nhất, ánh mắt càng thêm dữ tợn.
Trong mắt họ, Kim Thúy Như thu thập Vương Nhất chỉ là chuyện sớm muộn.
Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường cũng nhìn sang Vương Nhất bằng ánh mắt hả hê, hai người đồng thanh hét lớn: “Vương Nhất, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn chưa chịu nhận tội nữa são, đừng bảo là chờ tới lúc cô Kim tự mình ra tay, mày mới bằng lòng chịu thua đấy?”
Vương Nhất vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, bày ra vẻ mặt trêu tức nhìn hai người, nói: “Mấy người chắc chắn Kim Thúy Như sẽ ra tay với tôi như vậy sao?”
“Làm càn! Tên của cô Kim là thứ mà người như mày có thể gọi sao?”
Bạch Hiển vẫn tiếp tục biểu lộ lòng trung thành, chỉ tay về phía Vương Nhất, hét lớn: “Hồi nãy là do mày may mắn, vừa hay đụng phải đại hội thương nghiệp, nên cô Kim mới không có thời gian đối phó với mày, giờ đại hội thương nghiệp đã xong, để tao xem mày trốn đi đâu được!”
“Trốn? Ai nói tôi muốn trốn?”
Vương Nhất bị lời nói ngu xuẩn của Bạch Hiển chọc cười, chậm rãi đứng dậy, dáng người anh cao ngất, hùng vĩ như ngọn núi, chầm chậm tiến lại gần Kim Thúy Như.
Đồng thời, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ kia cũng vang lên.