CHƯƠNG 604
“Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
Khương Nhã My nói với giọng trầm thấp, bò dậy từ trên sô pha: “Gây phiền phức cho hai người rồi, tôi lập tức đi ngay.”
Nói xong thì cô ta cố nhịn đau, đứng dậy, đi về phía cửa.
Vương Nhất không đành lòng, đang muốn mở miệng, ánh mắt của Lý Khinh Hồng lại trở nên lạnh nhạt: “Đợi đã.”
Khương Nhã My quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng.
Chỉ thấy sắc mặt của Lý Khinh Hồng hơi tức giận, khẽ trách móc: “Cô đã bị thương nặng như vậy, còn có thể đi sao?”
“Tại sao không được?”
Lông mày của Khương Nhã My nhướn lên, hỏi ngược lại.
“Đi theo tôi đi.”
Lý Khinh Hồng liếc nhìn cô ta, xoay người đi về phía phòng dành cho khách.
Nhưng Khương Nhã My không đi, vẫn đứng tại chỗ: “Không cần đâu, tôi đến là để nói vài tình báo cho Vương Nhất, bây giờ tôi nói xong rồi, cũng nên đi rồi.”
Trong mắt Lý Khinh Hồng hiện ra một tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm cái gì rồi, tôi không có ý khác, chỉ là xuất phát từ ý tốt.”
Giọng nói lạnh lùng, mang theo ý ra lệnh, Khương Nhã My lại hơi thay đổi sắc mặt, sau đó rơi vào trầm mặc.
Vương Nhất lúc này cũng nói: “Vẫn là ở lại đi, cho dù Khinh Hồng không nói, tôi cũng sẽ kêu cô ở lại.”
Khương Nhã My khẽ cắn môi, sau đó vẫn đồng ý: “Vậy được thôi, cảm ơn.”
Lý Khinh Hồng không nói gì nữa, dẫn Khương Nhã My tới một căn phòng dành cho khách.
Lúc này đã là đêm khuya, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lần nữa về phòng.
“Khinh Hồng, anh…”
Vương Nhất cứ cảm thấy trong lòng sao sao đó, thần sắc phức tạp muốn giải thích với Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng lại liếc nhìn anh, bình tĩnh nói: “Cô ấy là chị dâu của anh, không phải sao?”
“Phải.”
Vương Nhất kỳ quặc nhìn Lý Khinh Hồng, không hiểu cô tại sao lại hỏi vấn đề này.
Lý Khinh Hồng cười đầy thâm ý: “Chị dâu của anh rất xinh đẹp.”
Nói xong thì lật người, ôm Vương Tử Lam ngủ.
Vương Nhất như gặp phải kẻ địch lớn, trong lòng càng thêm thấp thỏm, anh lặng lẽ trèo lên giường, cẩn thận đi ngủ.
Anh biết, Lý Khinh Hồng nhất định là phát giác cái gì đó rồi.
—
Từ sau khi nhếch nhác rời khỏi tháp Thiên An, Lương Ý Hành không có về nhà họ Lương, mà một mình uống rượu giải sầu ở một quán bar nhỏ dưới tên anh ta, uống mãi tới nửa đêm.
Rượu đắng vào cổ họng, Lương Ý Hành chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dưới tác dụng của men rượu, cả gương mặt của anh ta trở nên vặn vẹo.
Anh ta lớn như vậy, còn chưa từng bị người khác uy hiếp như vậy, đặc biệt là suýt nữa ném anh ta xuống tháp Thiên An, bây giờ nghĩ lại, vẫn sợ hãi.