Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 629

CHƯƠNG 629

Bị tát một cái, nhưng Lý Mộng Đình vẫn giống như không cảm thấy đau, tiếp tục tìm viên đá.

“Ở đâu? Rơi ở đâu rồi…”

Tay của cô ta càng lúc càng bẩn, còn có một ít đá vụn sắc nhọn cứt vào cổ tay trắng nõn của cô ta, chảy ra máu tươi, nhưng cô ta vẫn bới.

Hai mắt đỏ hoe, nước mắt tí tách rơi xuống, cô ta lại chỉ cắn răng, không cho mình khóc thành tiếng.

Một màn này đã đả động sâu sắc với trái tim của tất cả mọi người ở đây, bảo gồm cả Lãnh Nhan và Vương Nhất, tất cả đều nhìn Lý Mộng Đình với ánh mắt sửng sốt, thật sự không ngờ cô ta vậy mà sẽ làm tới mức này.

Trước kia, anh và Lý Mộng Đình quả thật ở thế đối lập, Lý Mộng Đình cũng hận không thể giết chết anh, nhưng bây giờ, mọi thù hận đều đã biến mất.

Cơ mặt của Văn Thái càng lúc càng đanh lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lý Mộng Đình, trong đôi mắt còn có tơ máu tích tụ.

Nhưng anh ta vẫn nhịn, vì đại kế tương lai của nhà họ Văn, anh ta không thể không nhịn.

“Không tìm được, không tìm được…”

Đôi mắt của Lý Mộng Đình vô cùng tuyệt vọng, vừa bới vừa lẩm bẩm một mình.

Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai của cô ta, khiến cơ thể của Lý Mộng Đình run nhẹ.

Cô ta cứng nhắc quay đầu lại, Vương Nhất với vẻ mặt bình tĩnh khẽ lắc đầu với cô ta: “Đủ rồi, không cần tìm nữa.”

Khuôn viên của nhà họ Lý cây cỏ um tùm, nhiều đá vụn, vừa rồi Châu Mỹ Ngọc thuận tay ném đi, không biết bị bà ta ném đi đâu rồi.

Nhưng Lý Mộng Đình lại quật cường lắc đầu, không nói tiếng nào tiếp tục bới.

Vương Nhất thở dài, cũng không khuyên nữa, chỉ là từ từ đi về phía Văn Thái.

Cộp! Cộp! Cộp!

Trong cả khuôn viên đều vang vọng tiếng bước chân nặng nề của Vương Nhất, mỗi một bước của anh, âm thanh phát ra giống như búa tạ, đập mạnh vào trái tim của mỗi người.

Trong lòng Văn Thái sửng sốt, nhưng sắc mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, nheo mắt lại, nhìn Vương Nhất đi tới bên cạnh anh ta.

Anh ta biết, anh ta không thể lùi, lùi rồi, thì đồng nghĩa anh ta bị khí thế của anh dọa.

“Tôi không có điều muốn nói với Mộng Đình, nhưng có lời muốn nói với anh.”

Cuối cùng, Vương Nhất đi tới trước mặt của Văn Thái, nheo mắt lại, vụt qua một đạo sát cơ lạnh lẽo.

Dưới ánh mắt của Vương Nhất, nhịp tim của Văn Thái vậy mà đập rất nhanh, trên trán toát mồ hôi hột, ngay cả đầu gối cũng hơi run nhẹ.

Nói tới đây, Vương Nhất khựng lại, sau đó lạnh nhạt nói 6 chữ.

“Đối xử tốt với cô ấy.”

Nói xong thì anh dẫn Lãnh Nhan từ từ rời khỏi khuôn viên của nhà họ Lý.

Vương Nhất vừa đi, Văn Thái lập tức giống như thoát khí, thở hổn hển.

Mồ hôi lạnh làm ướt áo sơ mi của anh ta, khiến anh ta trông như vừa vớt từ trong nước ra.

Ánh mắt mang theo sự kinh sợ, giống như chỉ cần Vương Nhất đi muộn một giây thì anh ta sẽ không nhịn được mà ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment