CHƯƠNG 642
Dường như hiểu được sự nghi hoặc trong lòng Lý Mộng Đình, trong mắt Văn Đào xẹt qua một tia oán hận: “Cô nhất định thấy rất lạ tại sao tôi lại hận cô như vậy, tôi và cô không thù không oán, muốn trách thì trách vị hôn phu của cô đi, cái chân này của tôi là do anh ta đánh gãy!”
Bụp—
Sau khi dứt câu, Văn Đào ném mạnh cái gậy xuống, cái chân tàn phế đó run rẩy, cất bước đi về phía trước.
Cả quá trình sắc mặt của anh ta trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, dường như chịu đau đớn rất lớn, anh ta muốn dựa vào sức lực của mình, không dựa vào gậy chống, cũng có thể đi lại bình thường.
Nhưng anh ta đã thất bại.
Cái chân tài phế đó hoàn toàn không dùng sức được, đi một bước, anh ta ngã mạnh xuống đất.
“Đáng chết!”
Sắc mặt của anh ta vặn vẹo, nắm đấm siết chặt, đập mạnh vào sàn nhà.
“Cậu Văn!”
Các cậu chủ khác thay đổi sắc mặt, lũ lượt chạy tới đỡ anh ta.
Văn Đào thở dốc, ánh mắt âm độc nhìn Lý Mộng Đình sốc tới mức nói không thành lời, nói: “Bây giờ, cô biết tại sao tôi muốn đối phó cô rồi chứ? Một đứa con hoang dựa vào đâu có thể sống tốt như vậy? Mà người thừa kế chính thống như tôi lại sống cuộc sống người không ra người, ma không ma? Như vậy không công bằng!”
Nói tới cuối cùng, sắc mặt của anh ta méo mó, gần như gầm lên với Lý Mộng Đình: “Người anh trai tốt đó của tôi sắp kết hôn rồi, mà cô chính là cô dâu của anh ta, tôi sẽ không để anh ta được như ý, cô dâu, tôi cũng phải chơi, ha ha ha…”
“Vậy nên, cậu bỏ thuốc trong rượu của tôi!”
Lý Mộng Đình không ngừng lùi lại, vô cùng khó tin mà nhìn Văn Đào: “Tên điên, thật sự là tên điên…”
“Tên điên sao? Không sai, không bao lâu nữa cô sẽ phát hiện, anh trai tốt đó của tôi, anh ta cũng là một tên điên.”
Văn Đào cười có hơi vặn vẹo: “Kết hôn với anh ta, cô sẽ không hạnh phúc, ngược lại sẽ hối hận cả đời!”
Lý Mộng Đình không hiểu lời này của Văn Đào là có ý gì, tinh lực lúc này hoàn toàn đặt trên người Văn Đào, may mắn cô ta không uống ly rượu đó.
Ánh mắt của Lãnh Nhan vẫn không có bất cứ thay đổi nào, bình thản liếc nhìn Văn Đào, sau đó nói với Lý Mộng Đình: “Chúng ta đi.”
Nói xong, bước về phía cửa quán bar trước.
Lý Mộng Đình cẩn thận đi theo đằng sau Lãnh Nhan, trong lòng lại rất cảm khái, cô ta có một ngày, vậy mà sẽ được anh bảo vệ.
“Thật là rượu mời không uống muốn rượu rượu phạt mà.”
Trong mắt Văn Đào vụt qua tia sắc lạnh, khẽ phất tay, lập tức ngoài cửa có 7-8 người đàn ông cao to xông vào, chặn ở trước mặt Lãnh Nhan và Lý Mộng Đình.
Lãnh Nhan dừng bước chân, hơi nheo mắt, nhìn một vòng tất cả mọi người, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Xem ra cánh tay của các anh là không cần nữa rồi.”
Lý Mộng Đình từ rất lâu trước kia đã từng thấy thực lực của Lãnh Nhan, cho nên hoàn toàn không hề sợ, ở sâu trong tim, vậy mà còn có chút mong chờ.
“Người tự tin thái quá, cho dù chết tới nơi, cũng vẫn không cảm nhận được.”