Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 678

CHƯƠNG 678

Khương Nhã My lại làm như chẳng có gì xảy ra. Cô ta như biết pháp thuật, trong tay bỗng chốc xuất hiện một con dao găm, nhanh nhẹn xoay tròn giữa các đầu ngón tay.

Thấy vậy, Vương Nhất chỉ biết nở nụ cười khổ, đã qua bao năm rồi mà cô ta vẫn chưa thể từ bỏ thói xấu thích xoay dao này.

Anh tĩnh tâm vài giây, ánh mắt lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, chân chầm chậm bước về phía Lương Ý Hành và Lương Nam Lĩnh.

Giờ phút này, trái tim Lương Ý Hành đã nhảy tới cổ, mồ hôi tuôn như mưa, tưởng như đã trở lại cái đêm bị ném từ tháp Thiên An xuống vậy.

“Đừng tới đây, mày mau đứng lại đó!”

Giọng anh ta run run, sợ hãi cùng cực.

Nhưng Vương Nhất vẫn bước về phía anh ta vói vẻ mặt lạnh lùng, trong nháy mắt, anh đã đứng trước mặt anh ta, cụp mắt nhìn anh ta từ trên cao.

Dưới ánh nhìn lạnh như băng của Vương Nhất, trái tim Lương Ý Hành như bị ai bóp chặt, hoảng sợ khôn cùng.

“Mày, mày dám động vào tao?!”

Bốp…

Vừa dứt lời, cả người anh ta lập tức bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.

Cơ thể đập mạnh vào con sư tử đá to lớn đặt hai bên biệt thự, máu tươi tuôn ra khỏi miệng.

Lương Ý Hành có đè ép cơn đau xuống, giãy dụa muốn đứng dậy. Anh ta vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Vương Nhất đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

Anh nhấc chân, đạp mạnh xuống cổ Lương Ý Hành, còn không ngừng đè ép.

“Nói, đoạn phim gốc ở đâu.”

“Khụ khụ…”

Con ngươi trong mắt Lương Ý Hành dãn ra, anh ta sắp bị dẫm đến hít thở không nổi rồi.

Nhưng Vương Nhất rất biết cách khống chế sức lực, vừa có thể khiến Lương Ý Hành cảm nhận nỗi thống khổ khi cổ bị đạp gãy, vừa không đến mức khiến anh ta chết thật.

“Mày dám làm cháu trai tao bị thương!”

Lương Nam Lĩnh đứng bên cạnh trợn tròn mắt, liều mạng lao tới chỗ Vương Nhất.

Rầm…

Chỉ là còn chưa tới được chỗ anh thì ông ta đã bị đá bay ra ngoài.

“Ông già, tôi khuyên ông biết an phận chút đi, mục đích lần này tôi tới nhà họ Lương chỉ là muốn lấy đoạn phim gốc về thôi.”

Giọng Vương Nhất vô cùng sắc lạnh, ngập tràn sát ý dày đặc.

“Vương Nhất, mày dám giết người nhà họ Lương, nhà họ Lương tao đây sẽ không bỏ qua cho mày, càng không bỏ qua cho Lý Khinh Hồng!”

Lương Nam Lĩnh run rẩy đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ độc ác và oán hận, rồi buông lời đe dọa.

“Thế ư?”

Vương Nhất nhướng mày, trong mắt chợt lóe lên luồng sát ý nồng đậm, nhưng giọng điệu vẫn châm chọc như trước: “Ông dựa vào đâu mà không buông tha cho tôi, dựa vào cái nhà toàn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ của ông hả?”

Bình Luận (0)
Comment