CHƯƠNG 72
Anh ta lại nhìn về phía Vương Nhất, ánh mắt vô cùng oán hận: “Cậu dám ném tôi xuống ư?”
Vương Nhất ngồi trên ghế, khẽ lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, cười ha hả nói: “Xem ra nước sông Thiên An vẫn chưa rửa sạch được miệng anh nhỉ.”
“Tốt, tốt lắm, không hổ danh là người đàn ông suýt chút nữa cưới được em họ của tôi, quả nhiên rất khác.” Kim Thành Vũ bỗng cười phá lên.
Toàn trường chìm vào im lặng, chỉ có mình Kim Thành Vũ đứng đó cười lớn, khiến mọi người run rẩy vì sợ.
“Nhưng còn lâu cậu mới xứng làm đối thủ của em họ tôi!”
Tiếng cười bỗng nhiên im bặt: “Nếu không phải em họ khuyên tôi nhớ mang theo nhiều người, nói không chừng đêm nay tôi đã rơi vào tay cậu rồi.”
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Vương Nhất cũng tắt dần.
Kim Thúy Như, một trong hai vị long phượng của nhà họ Kim, được tôn xưng là nữ Gia Cát lượng, ngoạ long trên thương trường, nhưng đêm nay lại không tới.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là cô ta đã nhìn thấu bản chất của hôn lễ này.
Thế nên cô ta mới tùy tiện tìm một người đến thay, người này chính là Kim Thành Vũ.
Anh ta nở nụ cười: “Cậu có thể đánh, nhưng liệu có thể chống lại cả một đám người không?”
Nói rồi anh ta nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.
Vương Nhất khẽ lắc đầu, nhìn Kim Thành Vũ bằng ánh mắt thương hại.
Thật là một người đáng thương, đã bị người phụ nữ kia bán lại còn ngốc nghếch đếm tiền giùm cô ta…
Kim Thành Vũ như tìm được chỗ dựa, mở miệng khiêu khích: “Tôi có quen biết với chuẩn úy Tiết Bình ở quân khu, tôi vừa gọi anh ấy đến đây, cậu xong đời rồi.”
Vương Nhất vừa nghe thấy vậy thì lập tức bật cười: “Anh nói ai cơ?”
Kim Thành Vũ còn tưởng Vương Nhất biết sợ, càng thêm phần tự tin: “Chuẩn úy Tiết, cậu biết sợ rồi sao? Nhưng đã quá muộn rồi!”
Nụ cười trên môi Vương Nhất càng sâu hơn, trực tiếp ngớ lơ anh ta, một mình nhấm nháp ly rượu vang của bản thân.
Lý Thiên Dương đứng bên cạnh sốt ruột không thôi, ông ta tới Thiên An này cũng đã hai mươi năm, biết rõ dạng người gì không thể đụng vào.
Một kiểu là những ông lớn nắm quyền to trong tay, kiểu còn lại chính là người của quân đội…
“Tiểu Nhất, con vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, tuyệt đối không thể đụng vào người của quân khu đâu!”
Vương Nhất rót một ly rượu vang đỏ cho Lý Thiên Dương, trấn an nói: “Nào, hai ba con chúng ta cạn một ly.”
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau.
Một người đàn ông mặc thường phục, mặt mày lạnh lùng dẫn theo một đám người đi tới.
Kim Thành Vũ lập tức chạy đến bên người đàn ông lạnh lùng đó: “Đại ca Tiết, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tiết Bình hừ lạnh một tiếng, quát to: “Ai là Vương Nhất?”
“Chính là tôi.” Vương Nhất lười biếng đứng dậy.”
“Chính cậu đã đẩy cậu ấy xuống sông?” Ánh mắt sắc bén của Tiết Bình nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, như muốn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của anh.