CHƯƠNG 785
“Mỗi người đều có điểm yếu, điểm yếu của cậu chính là vợ của cậu!”
Thẩm Thiên Sơn nhìn Vương Nhất cười lớn: “Cậu có thể ra tay với cháu của tôi, tôi tại sao không thể ra tay với vợ của cậu, không có Lý Khinh Hồng, cậu là cái rắm!”
Vương Nhất không nói gì, chỉ là đôi mắt híp thành một đường, vốn anh chỉ là muốn xử lý một “mình Thẩm Tử Kiện, bây giờ xem ra, cả nhà họ Thẩm anh cũng không thể tha.
“Biết tại sao lần này chỉ có tôi và lão Dương không, bởi vì những người khác đã đi bắt Lý Khinh Hồng rồi.”
Trên mặt Thẩm Thiên Sơn mang theo tia tàn nhẫn: “Vợ cậu rơi vào trong tay của nhà họ Thẩm chúng tôi, biết sẽ có kết cục gì không?”
Ông ta thử nhìn ra sự sợ hãi từ trên mặt Vương Nhất, hoặc ánh mắt tức giận, đáng tiếc, từ đầu tới cuối vẻ mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh.
“Vậy sao?” Anh lạnh nhạt đáp lại.
“Không tin sao? Không tin tôi cho cậu xem chứng cứ!”
Thẩm Thiên Sơn nói xong, lập tức gọi một cuộc video call: “Lúc này bọn họ chắc đã bắt thành công rồi, sắp có thể nhìn nghe thấy nhìn thấy tiếng khóc thảm thiết của vợ cậu rồi.”
Ting ting—
Rất nhanh, video đã được kết nối.
Thẩm Thiên Sơn không thèm nhìn, chuyển màn hình sang cho Vương Nhất, cười lớn không thôi.
“Như thế nào, bây giờ tin rồi chứ? Ha ha ha… Lý Khinh Hồng đã xong rồi!”
Nhìn một gương mặt lạnh lùng hiện ra ở trong màn hình, Vương Nhất cười không tiếng: “Thật sự là như vậy sao?”
Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười giễu cợt, không có một chút sợ hãi bị uy hiếp, điều này khiến Thẩm Thiên Sơn thấy rất lạ.
“Cậu cười cái gì? Lẽ nào cậu ngay cả tính mạng của vợ cậu cũng không quan tâm sao?” Ông ta lớn tiếng quở trách.
“Mạng của vợ tôi, tôi đương nhiên quý trọng, chỉ là ông nhìn cho rõ người trong video mà ai rồi nói chuyện với tôi.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.
“…”
Thẩm Thiên Sơn lập tức thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại lại, nhìn màn hình.
Chỉ thấy một cô gái nhỏ lạnh lùng mặc đồ da màu đen, xuất hiện ở trong màn hình, nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc.
“Tên già này là ai, bộ dạng hình như không thông minh lắm.” Cô gái nhỏ lạnh lùng lạnh nhạt hỏi.
Rõ ràng không phải hỏi Thẩm Thiên Sơn, vậy thì chỉ có thể là hỏi Vương Nhất.
“Không cần quan tâm ông ta.” Vương Nhất cười lạnh nhạt.
Da mặt của Thẩm Thiên Sơn cứng ngắc, nhìn Khương Nhã My mà tức giận vô cùng: “Cô là ai? Người của nhà họ Thẩm chúng tôi đâu?”
“Những tên phế vật đó là ông phái tới nhỉ? Ở đây này.”
Nói xong, Khương Nhã My đổi camera, nhắm vào phía trước.
Ngay lập tức, những gương mặt quen thuộc đập vào màn hình, không phải khoanh tay, mà lăn lộn ở dưới đất, còn không ngừng kêu than.