CHƯƠNG 854
Thấy Châu Mỹ Ngọc thế nào cũng không chịu nhận, Vương Nhất đột nhiên quát to một tiếng: “Uống!”
“Á—”
Tiếng gầm này, trực tiếp dọa Châu Mỹ Ngọc mất nửa cái mạng, ánh mắt kinh sợ nhìn Vương Nhất, không nhúc nhích.
Một màn này vừa hay bị Lý Mộng Đình từ trong phòng đi ra nhìn thấy, ngay lập tức kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt.
Trong ký ức của cô ta vẫn lưu hình ảnh Châu Mỹ Ngọc ngang ngược cầm kéo uy hiếp Lý Khinh Hồng ly hôn, sao mới chưa được bao lâu thì nằm gục ở trước mặt Vương Nhất rồi.
“Tôi sai rồi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…”
Châu Mỹ Ngọc khóc rồi hét to lên: “Tôi chỉ là muốn dọa Lý Khinh Hồng, tiện khiến cho cô ta ly hôn với cậu.”
Mọi người lúc này mới ngộ ra, ánh mắt nhìn sang Châu Mỹ Ngọc càng thêm khinh bỉ.
“Không có ý chết thì đừng nói những lời liên quan tới chết.”
Vương Nhất lạnh lùng ném lại câu này, sau đó bỏ viên thuốc trong tay vào trong miệng.
“Vương Nhất, đừng—”
Lý Khinh Hồng tin lời của Vương Nhất, lúc này nhìn thấy Vương Nhất sử dụng viên thuốc màu trắng đó, lập tức sắc mặt tái nhợt.
Vương Nhất lại giống như người không có chuyện gì, mỉm cười: “Yên tâm, chỉ là kẹo vị bạc hà cho Tử Lam ăn thôi.”
Mọi người lúc này mới ngộ ra, Vương Nhất chỉ dùng một viên kẹo bạc hà không màu không vị thì dọa Châu Mỹ Ngọc lộ nguyên hình, mất nửa cái mạng rồi.
Điều này cũng chứng minh Vương Nhất nắm rất rõ điểm yếu của tính người.
“Tử Lam đâu?”
Vương Nhất quay đầu nhìn sang Lý Mộng Đình.
“Đã ngủ rồi.”
Lý Mộng Đình nói xong, cẩn thận bế Vương Tử Lam đã ngủ đi ra.
Trái tim của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lúc này mới hoàn toàn buông xuống.
Bọn họ không sợ Châu Mỹ Ngọc, chỉ sợ dáng vẻ hung dữ cầm kéo của Châu Mỹ Ngọc để lại ám ảnh tâm lý cho Vương Tử Lam.
“Ba, chúng con đi trước, hôm khác lại tới ăn cơm.”
“Được, hôm nay thật sự xin lỗi.”
Lý Thiên Dương tiễn một nhà ba người Vương Nhất ra bên ngoài biệt thự, sau đó quay lại nhà.
Nhìn Châu Mỹ Ngọc vẫn nằm gục trên đất, sắc mặt u ám tới mức vặt ra nước.
“Đứng dậy cho tôi!” Ông ta nhìn Châu Mỹ Ngọc mà quát to một tiếng.
Châu Mỹ Ngọc run rẩy đứng dậy, đầu gối còn run cầm cập, túm lấy góc áo của Lý Thiên Dương mà khóc cầu xin: “Thiên Dương, chúng ta đã làm vợ chồng hơn 20 năm, coi như tôi cầu xin ông, kêu Vương Nhất ly hôn với người phụ nữ đó đi, không ly hôn, cái nhà này không có chỗ cho tôi dung thân!”
Lý Mộng Đình ở một bên trợn to mắt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tại sao Vương Nhất không ly hôn chị Lý, gia đình này không có chỗ cho mẹ dung thân.”