CHƯƠNG 958
Lời của bà ta đã trực tiếp đẩy nhà họ Lý vào ngõ cụt.
Lạc Thanh Thuỷ không đáng sợ, đáng sợ là gia tộc sau lưng bà ta và người phụ nữ đã rời Yến Kinh vào hơn 20 năm trước.
Một khi bà ta quay về, cả Yến Kinh nhất định sẽ chao đảo.
“Mang băng gạc qua đây!”
Bỗng nhiên, Vương Nhất lên tiếng.
Lý Tuyết Nhi lập tức mang băng gạc và kéo tới.
Vương Nhất trực tiếp xé một miếng băng lớn rồi cắn trong miệng, sau đó anh cẩn thận quấn quanh trán Lý Khinh Hồng.
Trán cô lập tức được quấn một lớp băng dày nhưng chỗ vết thương vẫn còn rướm máu.
“Khinh Hồng…..”
Vương Nhất nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ còn đang hôn mê kia, hai mắt anh đỏ lên.
Đôi tay anh nắm chặt lấy tay của Lý Khinh Hồng rồi áp lên má mình.
Dù biết Lý Khinh Hồng bị thương không nghiêm trọng nhưng Vương Nhất vẫn không dám xem nhẹ, dù sao cũng là bị đập vào đầu.
Não là bộ phận tinh vi nhất trên cơ thể con người, có chúa mới biết cú đập này có gây tổn thương gì không.
Trước khi Lý Khinh Hồng tỉnh lại, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Mọi người đi xuống hết đi.”
Thấy cảnh này, Lạc Thanh Thuỷ cũng rất đau lòng, bà ngẩng đầu nhìn bọn người Lý Phan.
Lý Tinh Sở còn muốn nói gì đó nhưng Lý Phan lại liếc mắt nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta im lặng. Sau đó ông ta dẫn mọi người xuống lầu một.
Bây giờ, bọn họ cũng đang cầu cho Lý Khinh Hồng sớm tỉnh lại. Gia chủ còn chưa về nhà, nếu gia chủ biết con gái mình bị thương hôn mê, bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cả căn phòng chỉ còn lại 3 người, Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ.
Trừ Vương Nhất đang nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng ra, hai người Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ cũng đỏ cả mắt, trên mặt đều hiện rõ vẻ lo lắng.
Từng phút từng phút trôi qua, không biết đã bao lâu nhưng Vương Nhất vẫn bất động ngồi trên giường và nắm chặt tay Lý Khinh Hồng.
Lý Tuyết Nhi đưa cho anh một cốc nước: “Anh rể, anh uống chút nước đi.”
Vương Nhất lắc đầu, anh miễn cưỡng cười: “Không cần đâu.”
Thấy thế, Lý Tuyết Nhi cắn nhẹ môi để kìm nước mắt lại.
“Vương Nhất, nhìn kìa!”
Bỗng nhiên, Lạc Thanh Thuỷ ngồi cạnh bỗng đứng bật dậy rồi mừng rỡ hô lên: “Cháu gái cử động rồi!”
Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi đều kinh ngạc, ánh mắt lập tức tập trung lên người Lý Khinh Hồng.
Ngón tay vốn đang bất động của Lý Khinh Hồng đột nhiên khẽ nhúc nhích.
Tuy chỉ là trong chốc lát nhưng trên mặt Vương Nhất vẫn hiện lên chút vui mừng.
“Tốt quá, chị sắp tỉnh rồi!”