Hứa Tâm Dao mới ba tuổi đích thực là cái tuổi vô lo vô nghĩ, chỉ biết chơi. Trương thị bắt cô bé ở trong phòng viết chữ, tiểu cô nương không đủ
kiên nhẫn, ngồi trước bàn nhỏ uốn éo tới lui, ánh mắt vẫn hướng ra bên
ngoài. Trương thị đang nói chuyện với vú Lưu, nghiêng đầu nhìn thấy Hứa
Tâm Dao toàn bộ tâm tư đều đã bay ra ngoài, không chút nghĩ ngợi vỗ một
cái lên lưng cô nhóc. Nhưng dù sao nàng vẫn là mẹ ruột của cô bé, lúc
xuống tay nhìn như có vẻ dùng sức nhưng lại không đau, Hứa Tâm Dao bị
đánh vậy mãi cũng thành thói quen, lập tức ngồi thẳng lưng làm bộ dáng
nhu thuận nghiêm trang, Trương thị thấy vậy lại buồn cười, đưa tay nhéo
cái mũi nhỏ của cô nhóc: “Kiếp trước ta đã gây ra nghiệp gì mà kiếp này
lại gặp phải một tiểu yêu tinh như con chứ, trừng phạt không được mà
mắng cũng không xong!”
”Mẫu thân, con viết xong một trang mẫu thân cho con đi chơi được không?” Nói rồi đem chữ vừa viết được cho Trương thị xem. Trương thị cầm lấy
nhưng không xem, chỉ kinh ngạc nhìn khuôn mặt còn ngây thơ non nớt của
nữ nhi. Dung mạo của mình bình thường, Nhị lão gia lại cái giá áo túi
cơm, vậy mà Tâm Dao lại có khuôn mặt rất nhu thuận. Khuôn mặt nhỏ nhắn
lớn chừng bàn tay, đôi mắt màu tím nho, chải hai búi tóc xinh xắn bên
trên gắn hai cái chuông nhỏ, đi trên đường lung lay rung động phát ra
tiếng leng keng vui tai, ai nhìn thấy cũng khen nàng một tiếng tiểu cô
nương xinh xắn đáng yêu.
Cũng bởi vì Tâm Dao có bộ dáng đáng yêu như vậy, mình mới có mộng tưởng
đi tranh đấu, nữ nhân không phải dung mạo là quan trọng nhất, nhưng nếu
thân phận có chút không thoả đáng thì dung mạo xuất sắc như vậy có thể
bù lại được. Trước kia trừ bỏ chi thứ nhất có một thứ nữ, Hứa gia cũng
chỉ có duy nhất Tâm Dao là chính nữ, tất cả mọi thứ đều dành cho nàng,
tất cả mọi người đều vây quanh nàng. Hiện tại đã không còn như vậy.
Trương thị vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiểu cô nương có
chút không kiên nhẫn, tự mình nhảy khỏi ghế lôi kéo nhũ mẫu như một làn
khói chạy ra bên ngoài.
”Mẫu thân, con chơi một lúc sẽ quay lại.”
Tiểu cô nương cười vui sướng, làn váy nhỏ màu hồng tung bay, những chiếc chuông nhỏ trên đỉnh đầu lắc lư đing đang thật đáng yêu. Trương thị
ngẩng lên nhìn theo cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng Hứa Tâm Dao
nữa mới thu hồi tầm mắt, nhìn sang vú Lưu ngồi trên ghế băng, giọng nói
bất lực: “Vú à, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Vú Lưu cũng biết rằng tình huống lúc này thật sự không tốt, nhưng không
phải tất cả mọi thứ đó vốn là của chi thứ nhất hay sao? Lúc trước suy
tính nhiều như vậy, điều kiện tiên quyết là chi thứ nhất không sinh được nữ nhi, ngay lúc bên đó sinh ra một nữ nhi, tất cả mọi tính toán trước
đó đều trở thành đồ bỏ đi. Đương nhiên những lời như thế vú Lưu tuyệt
đối không dám nói ra khỏi miệng. Đưa tay vỗ vỗ Trương thị an ủi: “Nô tỳ
cũng không biết phải làm gì lúc này, chúng ta chỉ có thể đi một bước
tính một bước thôi. Dù sao bây giờ cũng không biết làm gì, không bằng
nắm chặt lợi ích trước mắt quan trọng hơn.”
”Lợi ích trước mắt?” Ngày hôm qua sau buổi gia yến Trương thị cũng có
chút đần độn, lúc này đầu óc cũng không được rõ ràng, chỉ ngơ ngác hỏi
lại, không hiểu vú Lưu có ý gì?
Vú Lưu hất cằm về hướng Chi thứ nhất nói nhỏ: “Ngày mai là lễ cúng mụ của tiểu thư vừa chào đời đó.”
Trẻ nhỏ làm lễ cúng mụ có thể bà con thân thích đều đến đây, vốn con
trai làm lễ cũng mụ sẽ quan trọng hơn, nhưng địa vị của “vị kia” có thể
sánh ngang với nam hài tử, nghĩ cũng biết ngày mai nhất định không chỉ
tất cả bà con thân thích của gia tộc muốn tới dự, sợ là sẽ còn rất nhiều khách quý không mời mà tới.
”Chuyện bên đó làm lễ cúng mụ đâu có liên quan gì tới ta!”
Vừa nói đến chuyện này Trương thị lập tức muốn nổi điên, không chút nghĩ ngợi liền phản bác. Thấy Trương thị vẫn chưa hiểu ý, vú Lưu sát lại gần nhỏ giọng nói: “Ngày mai mọi chuyện cần thiết vẫn phải do phu nhân
người xử lý, tất cả mọi người đều muốn tìm cách lấy lòng “vị kia”, tặng
lễ vật nhất định còn long trọng hơn bình thường vài phần, phu nhân người sẽ không...” vú Lưu còn chưa nói hết, Trương thị đã lập tức hiểu ra. Dù sao những việc như vậy không phải chỉ mới làm lần một lần hai.
Mỗi lần Trần thị có thai, mọi việc trong nhà đều do Trương thị đứng lên
một tay sắp đặt, việc cắt xén bớt các khoản chi phí Trương thị đã làm vô số lần. Trần thị người nọ cũng dễ tính, chỉ cần không làm ảnh hưởng quá lớn thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trước kia nói đến việc này Trương
thị vẫn còn chút đắn đo nhưng đến bây giờ thì cũng đã cho đó là điều
hiển nhiên không cần phải suy nghĩ, khoát tay nói: “Ngươi tính toán một
chút rồi làm cho xong đi.”
Vú Lưu gật đầu đáp ứng rồi nhẹ nhàng thở ra, may mắn phu nhân đã đồng ý
rồi. Phu nhân nếu không đồng ý thì tự mình cũng không dám động chạm gì
đến. Vừa nghĩ bà vừa thấy hận đến cắn răng, nếu không phải đứa con vô
liêm sỉ của mình còn đang thiếu nợ sòng bạc thì mình cũng sẽ không phải
kiếm tiền theo cách này.
Trương thị cũng không chú ý tới vú Lưu đang bất an không yên, chỉ cúi
đầu suy nghĩ một hồi lại phân phó: “Ngày mai trong phủ rất đông người,
ta cũng không tiện để mắt tới Dao Dao được, ngày mai hãy đem con bé tới
nhà ngoại ta chơi hai ngày.”
Vú Lưu còn đang suy nghĩ ngày mai làm thế nào để đại phu nhân và nhị phu nhân không phát hiện ra việc làm của mình, nghe Trương thị nói cũng chỉ tuỳ tiện gật đầu. Trương thị lúc này tâm tư cũng đã bay xa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Trước kia tuy chưa nói rõ ra những tính toán trong
đầu, nhưng những người họ hàng thân thích kia cũng đã đoán ra được, đều
cho rằng Dao Dao sẽ được gả cho Thái Tử. Mỗi lần trong nhà có yến hội,
tất cả mọi người đều tranh nhau bế cô bé, chơi đùa cưng nựng cô bé. Tuy
rằng cô bé mới 3 tuổi vẫn chưa thể hiểu được lòng người nhưng vẫn có thể nhận biết được mọi người nhiệt tình với mình ra sao. Nếu đột nhiên tất
cả mọi người đều lạnh nhạt với cô bé cô sẽ không hiểu tại sao nhưng vạn
nhất cô bé ghi nhớ chuyện này trong lòng thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến
tính tình sau này. Trước mắt cứ để cô bé về ngoại chơi hai ngày, còn
những chuyện khác cứ đi bước nào tính bước đó vậy. Túm thật chặt khăn
gấm trong tay, Trương thị thầm oán hận, tại sao ngươi lại sinh ra chứ,
tại sao lại huỷ hoại hết những thứ lẽ ra phải thuộc về nữ nhi của ta
chứ.
Hoa viên nhỏ trong tiểu viện Hứa Tâm Dao dạo chơi đã không biết bao
nhiêu lần, hơn nữa lúc này đã là cuối mùa thu, trước kia rất nhiều hoa
đẹp khoe sắc, hiện giờ cũng không còn bao nhiêu. Hứa Tâm Dao từ phòng
mình chạy đến đây chơi một hồi đã thấy buồn chán, chạy đến một cái đình
nghỉ mát nhỏ ngồi xuống.
”Nhũ mẫu, ta muốn ăn bánh, mứt táo.”
Nhũ mẫu đưa tay đem Hứa Tâm Dao bế lên khói chiếc ghế đá lạnh như băng,
một bên phân phó nha hoàn mang đệm mềm đến, vừa cười đáp lời: “Nhũ mẫu
lập tức kêu người mang tới cho tiểu thư, tiểu thư ngoan ngoãn chờ một
chút là sẽ có ngay.”
Yêu cầu được thoả mãn khiến Hứa Tâm Dao vô cùng cao hứng, ngoan ngoãn
ngồi im trên ghế đệm. Nhưng tiểu hài tử vốn không có tính kiên nhẫn, Hứa Tâm Dao tính tình hoạt bát lại càng không chịu nổi tịch mịch, ngồi một
lúc đã cảm thấy không có gì thú vị, uốn éo nhìn bốn phía, đột nhiên thấy một bóng người. Đôi mắt cô bé mở to chỉ về phía bên kia kêu lên: “Cẩm
Tú tỷ tỷ!”
Nhũ mẫu nhìn theo hướng Hứa Tâm Dao vừa chỉ, là nha hoàn Cẩm Tú bên cạnh đại phu nhân.
Cẩm Tú mang theo một hộp đựng thức ăn đi vào đường nhỏ ở phía đối diện,
không nghe thấy tiếng gọi của Hứa Tâm Dao cũng không nhìn thấy người ở
bên này, trong nháy mắt đã đi mất. Hứa Tâm Dao lập tức nhảy xuống khỏi
ghế định đuổi theo, nhũ mẫu vội vàng ôm lại.
”Ta muốn đi với Cẩm Tú tỷ tỷ, ta muốn đi tìm đại bá mẫu.” Vừa nhắc tới
đại bá mẫu, Hứa Tâm Dao liền nghĩ ngay ra: “Ta còn muốn đi tìm đệ đệ mới sinh để chơi cùng.” Hứa Tâm Dao vẫn còn tưởng rằng Trần thị sinh ra một đệ đệ.
”Ta muốn xem đệ đệ mới sinh có giống Thanh Viễn, Triệt Minh hay không? Hai người bọn họ sinh ra giống nhau như đúc vậy.”
Thanh Viễn, Triệt Minh chính là tên cặp song sinh của Trần thị. Hứa Tâm
Dao cảm thấy rất hưng phấn nhưng nhũ mẫu lại không thuận theo ý của cô
bé, không thả cô bé xuống đất mà càng ôm chặt vào lòng.
”Tiểu thư ngoan nào, bánh ngọt sắp được mang tới rồi, chúng ta ăn bánh trước đã có được không?”
”Không muốn, không muốn, ta muốn nhìn thấy đệ đệ.”
Được nuôi dưỡng tốt nên dù mới ba tuổi nhưng chân tay Hứa Tâm Dao khá
khoẻ. Nhũ mẫu vừa giữ chặt vừa dỗ dành một hồi, tay chân nhanh chóng rã
rời, trên mặt đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng mà Hứa Tâm Dao vẫn không
ngừng giãy giụa đành phải theo ý cô nhóc thả cô xuống đất, sau đó cũng
ngồi xuống trước mặt, hai tay vẫn giữ chặt bả vai cô nhóc, chưa đồng ý
cho đi. Hứa Tâm Dao do một tay nhũ mẫu nuôi lớn, bà thương yêu cô không
kém Trương thị bao nhiêu. Lúc này nhìn đứa nhỏ trong tay mình ngoài
thương hại vẫn là thương hại. Cô bé chỉ là một thế thân cho vị trí thê
tử của Thái Tử, giờ đây chính chủ đã xuất hiện, thế thân nghiễm nhiên bị đẩy ra ngoài.
”Tiểu thư nghe lời ta, bánh ngọt sẽ được mang tới ngay, chúng ta ăn bánh ngọt trước đã được không?”
Tiểu hài tử thường có tâm lý muốn phản kháng lại người lớn, ngươi càng
không cho ta làm ta lại càng muốn làm, Hứa Tâm Dao hiện tại chính là như vậy, căn bản là không nghe lời nhũ mẫu, vẫn náo loạn đòi đi tìm đệ đệ
chơi cùng. Nhũ mẫu thấy cô bé càng lúc càng gào lớn, xung quanh đã có
vài nô tài chỉ trỏ, không thể để cô bé cứ luôn mồm "đệ đệ" được.
”Tiểu thư à người lầm rồi, đại bá mẫu không phải sinh ra đệ đệ, là muội muội.”
”Muội muội?” Hứa Tâm Dao nghiêng đầu có chút nghi hoặc, cô còn chưa nghe nói tới sẽ có một muội muội. Nghĩ vậy liền cao hứng: “ta muốn gặp muội
muội, ta còn chưa được biết tiểu muội muội trông như thế nào đâu!”
Nghe những lời nói ngây ngô của đứa trẻ, nhũ mẫu đau xót trong lòng liền ôm cô bé vào lòng: “Tiểu thư nghe lời nhũ mẫu đi, chúng ta không thể đi tìm đại bá mẫu được. Đại bá mẫu hiện giờ phải chăm sóc muội muội, muội
muội còn nhỏ không thể chơi cùng được, chờ muội muội lớn hơn chút nữa
chúng ta sẽ tìm muội muội chơi cùng. Nếu bây giờ tiểu thư đến đó nhất
định đại bá mẫu sẽ nổi giận.”
Hứa Tâm Dao chớp chớp mắt, phản bác: “Không đâu, đại bá mẫu rất tốt với ta, nhất định sẽ không nổi giận đâu.”
Trần thị hiểu rõ con người Trương thị nên cũng không hề so đo, càng
không có chuyện giận chó đánh mèo trên người một tiểu cô nương. Mỗi lần
Hứa Tâm Dao đến Chi thứ nhất chơi, Trần thị đều chuẩn bị cho cô bé những món điểm tâm rất ngon, còn cùng cô chơi đùa. Thế nên Hứa Tâm Dao luôn
cho rằng Trần thị rất tốt với mình, đại bá mẫu thích mình nhất.
Nói lâu như vậy nhũ mẫu đã có chút nóng nảy, thấy cô nhóc vẫn không chịu nghe lời, sắc mặt bà trầm xuống, thấp giọng nói: “tiểu muội muội là nữ
nhi do đại bá mẫu sinh ra, đại bá mẫu đương nhiên thích tiểu muội muội
nhất, tiểu thư không nên tự đi tìm phiền phức nữa.”
Rốt cuộc mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi, mặc dù mình mới là chủ nhân, nhưng
Hứa Tâm Dao bây giờ vẫn chưa phân biệt được rõ ràng thế nào là chủ - tớ, gặp sắc mặt nhũ mẫu đã trầm xuống, cô bé chột dạ lén liếc nhìn mấy lần, không dám náo loạn đòi đến chi thứ nhất nữa. Nhũ mẫu thấy nàng đã chịu
đứng im không còn làm loạn nữa cũng nhẹ nhàng thở ra, sao có thể để tiểu thư đến đó để chịu những ánh mắt giễu cợt của bọn họ chứ.
Thấy Hứa Tâm Dao có chút rầu rĩ không vui, nhũ mẫu không muốn cô bé tiếp tục ở bên ngoài chơi nữa liền bế cô bé trở về.
Lúc trở về Trương thị cũng đã khôi phục lại tâm tình của mình, ít nhất
đã có thể cười. Thấy Tâm Dao vừa chạy đi chơi một chút đã trở về, trong
lòng có chút kinh ngạc đem người ôm vào lòng, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé hỏi: “Tiểu nha đầu sao hôm nay nhanh vậy đã tự trở về? Mọi khi ta còn
phải chạy theo gọi con đến đứt hơi mà con cũng không thèm quay về cơ
mà.”
Vốn tưởng nữ nhi sẽ giống như thường ngày trốn vào ngực mình làm nũng,
kết quả là Hứa Tâm Dao chỉ liễu miệng giọng nói có chút uỷ khuất:
”Mẫu thân, có phải đại bá mẫu có muội muội sẽ không thích Tâm Dao nữa đúng không?”
Nhũ mẫu đứng bên cạnh giật mình kinh hãi, không nghĩ tới một cô nhóc ba
tuổi sẽ hỏi đến chuyện này, nghĩ đến những lời đã nói ở hoa viên bà hối
hận không thôi. Trương thị lập tức trợn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi của mình sẽ hỏi câu như vậy, nghiêng đầu nhìn nhũ mẫu, biết chắc
trong chuyện này bà là người rõ ràng nhất:
”Ngươi mau nói đi, đã có ai nói gì với Dao Dao?”
Chuyện này là sao chứ, con nhóc kia vừa mới sinh ra đã làm cho nữ nhi của mình khó chịu rồi sao?
Nhũ mẫu khó khăn nuốt nướng miếng một cái, ánh mắt Nhị phu nhân thật
đáng sợ, dường như muốn ăn thịt người vậy. Nhanh chóng chớp mắt mấy cái, đột nhiên bà nghĩ một cách liền trả lời: “Nô tỳ đang chơi cùng tiểu thư trong hoa viên, đúng lúc đó Cẩm Tú cô nương ở chi thứ nhất đi ngang
qua...” Bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Trương thị, nhũ mẫu không dám nói là chính mình gây ra việc như vậy, đem mọi chuyện vừa xảy ra đẩy hết lên
người Cẩm Tú. Rất nhanh đã kể xong mọi chuyện, bà cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Trương thị, một mặt là do ánh mắt Trương thị quá đáng sợ,
mặt khác cũng sợ Trương thị sẽ phát hiện ra mình đang nói dối. Qua một
hồi lâu, nhũ mẫu mới nghe được Trương thị cắn răng nghiến lợi thốt ra
bốn chữ: “Khinh người quá đáng!” Ngữ khí hung ác, giống như đang nói với kẻ thù giết cha vậy.
Nhũ mẫu co rúm người lại, quyết định đem sự thật vĩnh viễn chôn sâu trong bụng.