Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 43

Ngọc Diện Hồ thấy sư huynh đánh nhau với người ta, vội vàng tiến lên phía trước muốn giúp đỡ, kết quả còn chưa động thủ đã bị Cố Thường ôm lấy.

"Nam nhân đánh nhau, nữ nhân chúng ta không cần tiến lên phía trước góp sức." Cố Thường gắt gao níu lấy Ngọc Diện Hồ, nàng biết với thân thủ của Lục Tử Triệt muốn chiến thắng nam nhân đeo mặt nạ còn có chút tốn sức, nếu như Ngọc Diện Hồ tiến lên, vậy chuyện Lục Tử Triệt bị trọng thương rơi núi giống trước đây có thể lại tái diễn, nơi này tuy không có núi cao vực thăm, nhưng lại có sông sâu, cũng vô cùng nguy hiểm.

"Buông ra!" Ngọc Diện Hồ tức giận quát.

"Không buông, chẳng lẽ các ngươi muốn hai đánh một sao? Thắng không quang minh!" Cố Thường vẫn gắt gao ôm chặt đối phương, khi cảm giác được cánh tay phải đột nhiên tê dại thầm nghĩ không ổn, phản ứng nhanh chóng bắn - thuốc bột giấu trong ngón giữa bàn tay trái - hai cái vào tai Ngọc Diện Hồ.

Ngọc Diện Hồ nhìn người trước mặt và mình giống nhau như hai giọt nước không nhẫn tâm ra tay nặng, chỉ muốn tạo chút giáo huấn khiến Cố Thường lui ra, ai ngờ nhất thời mềm lòng hậu quả chính là cả người như nhũn ra, ngã ngồi trên đất không có chút sức lực.

Cố Thường đối diện với ánh mặt lạnh lùng nhìn mình tròng trọc của Ngọc Diện Hồ trấn an nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, muội ôm tỷ đến chỗ lá khô ngồi, để tránh bị cảm lạnh."

Ban đêm, trên mặt cát ven sông khá lạnh, Cố Thường biết Ngọc Diện Hồ mới sẩy thai không lâu không thể để cho nàng bị cảm lạnh, ở quanh đó tìm được một đám lá cây khô xếp thành một đống thật dày, sau đó bất chấp sự phản đối của Ngọc Diện Hồ sắp tức điên lên ôm nàng đến đống lá cây ngồi an ổn.

Nam nhân đeo mặt nạ thấy Ngọc Diện Hồ bị hại, trong mắt bỗng nộ ra sát khí, rút kiếm tạo hư chiêu đâm về phía tim Lục Tử Triệt, thừa dịp đối phương lui về phía sau tránh lập tức xoay người nâng kiếm phi thân về phía Cố Thường đâm tới.

Dùng tám phần sức lực, tốc độ nhanh kinh người, với công phu mèo cào ba chân của Cố Thường tuyệt đối không trốn thoát.

Thời điểm Cố Thường cảm giác được sát khí nồng đậm hướng mình ập đến, sợ tới mức ngọn tóc cũng dựng đứng lên, hai mắt hoảng sợ nhìn mảng tối đen phía trước, theo bản năng vội chạy trốn sang hướng bên cạnh, chỉ là tốc độ của nàng không bằng độ nhanh của kiếm của nam nhân đeo mặt nạ, mắt thấy thanh kiếm cách ngực nàng chỉ một khoảng cách ngắn, cho dù nàng trốn, tốc độ cũng thua xa không bằng độ nhanh của thanh kiếm đoạt mệnh này.

Ngay lúc mành chỉ treo chuông, Lục Tử Triệt cũng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới bên cạnh nam nhân đeo mặt nạ, hắn dùng chưởng mang mười phần công lực hướng đánh vào bả vai của đối phương.

Thiếu chút nữa là nam nhân đeo mặt nạ sẽ đâm trọng thương Cố Thường, nhưng lại tạo cơ hội cho Lục Tử Triệt đánh một chưởng trí mạng, trong lúc cấp bách, nam nhân đeo mặt nạ không cam lòng thu tay lại như vậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng tín hiệu được truyền đến vang trong không trung, biết là viện binh sắp đuổi tới, vì thế ra quyết định.

Tay phải cầm kiếm vẫn đâm về phía Cố Thường, tay trái vận chưởng mang năm phần lực đạo đánh về phía Lục Tử Triệt, vì hai tay đều xuất chiêu, chẳng những lực đạo bị phân tán mà còn bị phân tâm, khiến cho tay trái không thể xuất ra đủ lực để đánh lui Lục Tử Triệt, lực đạo của thanh kiếm trong tay phải cũng giảm mất hai phần.

Vì như vậy, nam nhân đeo mặt nạ không đỡ được chưởng lực với lực đạo thâm hậu của Lục Tử Triệt, sau khi hai chưởng đối kích thân thể lập tức bị đẩy dịch sang bên phải một bước, mũi kiếm cũng bị mất khống chế chếch về phía bên cạnh một chút.

Đúng lúc Cố Thường đứng đối diện, phía bên trái nàng cũng chính là bên phải của hắn dịch sang.

Khoảng cách giữa hai người vì sự xê dịch mà trở nên càng ít, nhưng cộng lại đủ khiến Cố Thường tránh được chỗ hiểm, chỉ nghe phập một tiếng, mũi kiếm sắc bén đâm vào bả vai của nàng, máu tươi nháy mắt phun ra.

"A..." Từ nhỏ đến lớn, Cố Thường đã bao giờ phải chịu đau đớn như vậy, đau đến thét chói tai.

"Cố Thường!" Lục Tử Triệt thấy vậy kinh hãi, mặc kệ nam nhân đeo mặt nạ đang né tránh, chạy về phía Cố Thường, ngón tay nhanh chóng điểm vài cái chung quanh miệng vết thương của nàng phong bế huyệt đạo, ném cho nàng một lọ kim sang dược nhỏ ra lệnh: "Nhanh tìm một chỗ tự bôi thuốc đi."

Cánh tay trái của nam nhân đeo mặt nạ bị chưởng lực của Lục Tử Triệt làm cho tê dại, một búng máu trào lên cổ họng bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống, giơ tay lau đi vệt máu tươi trào ra khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lục Tử Triệt, không ngờ tới tiểu tử này mạng lớn, lần trước cùng Ngọc Diện Hồ liên thủ đánh hắn trọng thương, tưởng rằng bị ném xuống vách núi hắn chắc chắn sẽ chết, kết quả vẫn còn sống, tối nay bản thân còn bị hắn đánh bị thương, đều do nữ nhân họ Cố nhiều chuyện cứu tiểu tử Lục Tử Triệt này!

Ngọc Diện Hồ mắt mới thấy tính mệnh Cố Thường đặt dưới kiếm sư huynh, tâm như nhảy lên treo ở cuống họng, bất đắc dĩ cả người nàng vô lực căn bản không thể cứu được người, lúc này thấy Cố Thường chỉ bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vừa buông lỏng mới phát hiện sau lưng mình vì lo lắng mà ướt mồ hôi.

Trong lòng rùng mình, nàng quan tâm Cố Thường đến trình độ này? Ánh mắt phức tạp của Ngọc Diện Hồ quét qua Cố Thường vì bị thương mà vừa kêu vừa khóc, quả nhiên là đứa nhỏ được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, mới bị thương như vậy đã kêu la thành thế này, bản thân mình từ nhỏ đến lớn lần nào bị thương chả lẽ không nghiêm trọng bằng nàng?

Từng đợt chua xót xông lên đầu, Ngọc Diện Hồ lắc đầu lệnh cho mình thu hồi cảm xúc yếu đuối, thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp nhìn về phía sư huynh bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy cánh tay có chút run run của hắn nâng lên lau vết máu ở khóe miệng, không khỏi hoảng sợ nói: "Sư huynh, huynh bị thương!"

Trong bốn người này, có ba người võ công cực cao, cho dù trời tối đen cũng không ảnh hưởng tầm nhìn mọi vật của bọn họ, chỉ có Cố Thường nhìn chỗ nào cũng thấy một mảng tối đen như mực, lúc trước còn có ít ánh trăng lên miễn cưỡng có thể nhìn thấy một chút, lúc này mặt trăng lại bị che khuất, trong vòng ba thước quanh người nàng có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh, ba thước bên ngoài thì hoàn toàn không nhìn thấy.

Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng: "Bị một tiểu nha đầu tính kế, ngươi cũng coi là vì Nhật Nguyệt giáo ta giữ thể diện!"

Mặt Ngọc Diện Hồ lập tức xấu hổ đỏ bừng, lời nói quan tâm lo lắng rốt cuộc không nói nên lời, cúi đầu xuống âm thầm thấy bi thương.

Cố Thường rất ghét nhìn thấy nam nhân ức hiếp nữ nhân, hơn nữa còn ức hiếp tỷ tỷ ruột của nàng, bất chấp bả vai đau như kim châm muối xát, giận dữ mắng: "Động một chút là ức hiếp nữ nhân, không có nữ nhân hỗ trợ ngươi thì không được sao? Ngươi nam nhân ti tiện phế vật này coi như là vì làm vẻ vang Nhật Nguyệt giáo các ngươi, bại hoại!"

"Muốn chết!" Sau khi, nam nhân đeo mặt nạ nghiến răng nói xong rút kiếm lần nữa đánh về phía Cố Thường.

Lục Tử Triệt thừa dịp không ai chú ý trước tiên uống một viên thuốc giải mà trước đây mua của Cố Thường, sau đó lấy độc dược tương ứng vẩy chút lên tay, nhanh chóng phóng qua đứng che chắn trước mặt Cố Thường cùng nam nhân mang mặt nạ giao chiến lần nữa.

Vội vàng ra ngoài, trên người Lục Tử Triệt không có mang bất kỳ vũ khí nào, chỉ có thể tay không tấc sắt đối phó với địch nhân cầm kiếm, không có vũ khí dĩ nhiên bị bất lợi.

Bởi vì Cố Thường nhìn không rõ, nàng xoay người đưa lưng về phía mọi người vội vàng rắc thuốc lên trên miệng vết thương, miệng vết thương vừa gặp Kim Sang Dược truyền đến trận đau đớn như kim châm muối xát, rớt nước mắt, vô cùng hối hận vì nửa đêm ra ngoài, sự vọng động của nàng làm hại nàng thiếu chút nữa mất mạng nhỏ.

Giận chính mình, cũng giận Ngọc Diện Hồ, sau khi Cố Thường bôi thuốc xong sắc mặt rất không tốt đi đến bên cạnh Ngọc Diện Hồ hỏi: "Tỷ tỷ ngươi tìm ta cuối cùng là vì chuyện gì? Không phải là thật sự muốn hẹn ta ra ngoài sau đó giết chết giả trang ta chứ?"

Ngọc Diện Hồ đã thu hồi bi thương, hai mắt đang lo lắng nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau, nghe vậy chế nhạo nói: "Ngươi hạ độc ta còn hy vọng ta cho ngươi biết nguyên nhân?"

Cố Thường trúng một kiếm, đang rất căm tức, đối với việc mình hạ mê dược Ngọc Diện Hồ cũng không áy náy chút nào, nghiêm mặt nói: "Sở dĩ nửa đêm ta đi ra ngoài cũng không phải ta ngu xuẩn, mà là ta quan tâm ngươi, nếu không phải là ngươi tìm ta, bất cứ một người nào cho dù đe dọa kịch liệt nhiều bao nhiêu ta cũng sẽ không mắc mưu, muốn giết ta các ngươi có rất nhiều cơ hội, không cần thiết nửa đêm canh ba đặc biệt gọi ta ra ngoài, nói nguyên nhân đi, nếu không sư huynh của ngươi - nam nhân bỉ ổi kia bị Lục Tử Triệt đánh chết, ngươi sẽ không có cơ hội nói nữa đâu."

"Ai giết ai còn chưa chắc chắn đâu!" Ngọc Diện Hồ cười nhạo một tiếng, sau đó liền không cười được nữa, bởi vì nàng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, thanh âm này là của sư huynh.

"Sư huynh, huynh thế nào? !" Ngọc Diện Hồ khẩn trương.

"Ngươi đồ hèn hạ... Tiểu nhân, lại dùng độc." Nam nhân đeo mặt nạ nằm trên mặt đất, bụng cắm một thanh kiếm, đúng là kiếm của hắn.

Trên người Lục Tử Triệt cũng bị thương, chỉ là không nghiêm trọng như đối thủ, hắn lấy khăn tay trắng noãn ra xoa xoa vết máu dính trên tay, sau đó ném vào người nam nhân đeo mặt nạ, cười lạnh: "Luận hèn hạ ai có thể so được với sư huynh muội các ngươi? Nếu không có Cố cô nương, cái mạng nhỏ này của ta đã bị các ngươi hại, dùng độc đối phó với kẻ tiểu nhân như các ngươi cực kỳ thích hợp!"

Nam nhân đeo mặt nạ còn muốn nói gì nữa, chỉ là thương tích ở bụng quá nặng, không kịp mở miệng trước mắt hắn đã mơ hồ, rất nhanh thì hôn mê bất tỉnh.

Cố Thường nghe động tĩnh phán đoán Lục Tử Triệt đánh thắng, mừng rỡ hỏi: "Lục Tử Triệt ngươi bị thương sao? Tiện nam kia đâm ta một kiếm, ngươi giúp ta trả lại hắn một kiếm."

"Ta đâm vào bụng hắn một kiếm, rất nhanh hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà đi gặp Diêm Vương." Lục Tử Triệt vừa nói vừa đi tới.

Ngọc Diện Hồ thấy sư huynh vẫn không nhúc nhích, vừa vội vừa giận, lớn tiếng nói với Cố Thường: "Sư huynh của ta đã hôn mê, ngươi cho ta giải dược bỏ qua cho chúng ta một lần, ta xin thề về sau sẽ không để cho sư huynh hại ngươi!"

Cố Thường dừng một chút, sau đó lắc đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta không tin sư huynh ngươi, hắn quá vô sỉ, giữ lại đối với Cố Gia Bảo chúng ta thậm chí đối với tất cả mọi người có quan hệ với Cố Gia Bảo đều là tai họa, hắn là con trai của giáo chủ? Nếu hắn chết, ngươi thoát khỏi Nhật Nguyệt giáo sẽ dễ dàng hơn nhiều phải không?"

"Không cần ngươi phí tâm, ngươi cho ta thuốc giải, chuyện ta cam đoan nhất định sẽ làm được." Ngọc Diện Hồ vội la lên.

Cố Thường ngồi nghiêng đầu nhìn người đang gấp đến độ con mắt cũng đỏ lên, trong lòng thật không rõ tư vị, đây nhất định không chỉ là tình cảm đồng môn, tỷ tỷ ruột của nàng đối với tiện nam vừa hư hỏng vừa vô sỉ rất để tâm, vì nam nhân kia tỷ tỷ có lẽ là cái gì cũng nguyện ý làm.

"Ta cho ngươi thuốc giải cũng được, không cần ngươi phải khó xử quyết định vì hai bên ta với sư huynh của ngươi, ta chỉ cầu ngươi không nên hận cha mẹ nữa, bọn họ rất nhớ ngươi, năm đó hết thảy đều là hiểu lầm, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, có oán hận thì hướng đến một mình ta này, ngươi đừng tiếp tục làm hại những người khác, cần gì chuốc lấy nhiều tội nghiệt như vậy cho bản thân, ngộ nhỡ báo ứng lên trên người con cháu không phải là hối hận cũng không kịp?"

Hiếm thấy Cố Thường nói lời cảm tính như vậy, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là tỷ tỷ có thể buông bỏ hận thù thoát ly tà giáo trở về nhà.

Ngọc Diện Hồ nghe vậy ngây ngẩn cả người, bàn tay phía dưới ý thức đặt lên phần bụng bằng phẳng, trong mắt xẹt qua một nét đau thương nhanh đến mức khó có thể bắt giữ.

Đúng lúc này, đột nhiên lỗ tai Lục Tử Triệt giật giật, lập tức nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng rời đi."

"Cho ta thuốc giải." Tuy tay chân Ngọc Diện Hồ vô lực, nhưng thính lực của nàng không bị ảnh hưởng, cũng biết có người phe mình đến.

Cố Thường nghĩ nam nhân đeo mặt nạ kia đã hôn mê, một mình Ngọc Diện Hồ không có uy hiếp lớn đối với phía mình, vì thế lấy thuốc giải ra lướt qua mũi đối phương hai lần nói: "Thời gian uống nửa tách trà tách dụng của thuốc sẽ hết."

Lục Tử Triệt không tiếp tục trì hoãn nữa, nói tiếng "Đắc tội ", ôm ngang Cố Thường lên nhanh chóng phi thân rời khỏi nơi đây.

Ngay khoảnh khắc bọn họ vừa mới nhảy lên rời đi, Ngọc Diện Hồ lớn tiếng hô lên một câu, lời nói khiến Cố Thường thiếu chút nữa kinh sợ rớt cằm: "Lục Tử Triệt và Lục Mặc là một người, các ngươi đều bị hắn lừa rồi!"
Bình Luận (0)
Comment