Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 1.1

Lắng nghe tiếng pháo nổ bên tai, tân nương trang dung diễm lệ bước lên kiệu hoa. Khắp phố lớn ngõ nhỏ rộn ràng, từ lúc ánh sáng vầng dương soi rọi trên cao đến khi dạ nguyệt dịu dàng tỏa ngân quang. Kìa, thì ra Thụy Vương đang đón mừng tân nương. Nàng dâu mới xinh đẹp đa tài, lại dịu dàng hiền đức.

Trai tài gái sắc sánh đôi bên nhau hoà mình trong tiếng chúc phúc của bách tính muôn dân. Nơi lầu cao thắp dạ đăng lập loè ảm đạm, nữ tử ăn vận trang dung xinh đẹp như tân nương tử, một bước lên nhầm kiệu hoa, hỷ phục mặc sai rồi, lớp trang điểm dù xinh đẹp đến nhường nào cũng không thể che giấu đau thương nơi đáy mắt.

Hôm nay nàng rất vui. Tướng công nàng yêu nhất và muội muội nàng thương nhất đang nắm tay nhau vui cười giữa muôn dân bách tính. Nàng thật sự rất vui, bởi vì nàng đã dốc toàn lực mang đến toàn bộ những điều tốt đẹp nhất cho người nàng yêu thương.

Ngày đó thề yêu nhau thiên trường địa cửu, nàng đã làm được. Chỉ tiếc nàng không đủ phước đức để được thần phật ban cho thiênchức làm mẫu thân. Nàng đặt tay lên bụng, nơi đây từng có một hài tử nhưng chính tay nàng đã phá hủy nó, đã chối bỏ nó, bây giờ đứa trẻ ấy không quay lại nữa.

Nàng sống một đời này không hề hối hận. Kẻ muốn đoạt được danh lợi thì nhất định phải đánh đổi. Nàng nuốt cay đắng vào tim. Một đời này kết thúc trong tiếng pháo hỷ hân hoan quả nhiên không uổng phí.

Nàng nâng chum rượu cay hướng bóng người vận hỷ phục đứng đằng xa kính một cái. Chàng sẽ không thấy nàng, mãi mãi không thấy nàng.

Uống một hơi cạn sạch rượu nồng. Ngỡ sẽ yêu lâu dài nhưng đến cuối cùng nàng đành thừa nhận bản thân mệt mỏi rồi. Chum rượu bạc rơi xuống kêu đinh đang. Dòng máu đỏ chảy tràn thắm nhuộm cả kiếp người. Màu đỏ ấy không còn rực rỡ như ánh hoàng hôn chiều thu muộn. Dáng người chàng như vị thần oai phong nhưng cô tịch đứng giữa đất trời bao la.

Nàng đã từng cố gắng nhưng chẳng thể bước đến bên cạnh chàng. Chỉ càng cố càng sai, tất cả những gì giữa chàng và nàng chỉ có hận thù.

Nhưng cuối cùng nàng đã có thể mỉm cười nhìn nữ tử sóng vai cùng chàng.

“Triển Sinh chàng không lo sợ cô đơn nữa rồi phải không?” Nàng vươn tay về phía bóng dáng nam nhân vận hỷ phục, giọng nói mờ đục như hỏi chàng lại như hỏi chính mình.

“Nếu ta nói từ trước đến giờ ta chưa từng hận chàng, liệu có kịp không?”

Nàng mỉm cười chua xót. Đã không còn kịp nữa. Chàng đã hận nàng. Ngoài hận thù ra nàng thật sự không còn gì để trói buộc chàng.

Vòng lẩn quẩn này nên kết thúc thôi.

Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt phấn hồng. Lớp điểm trang chỉ càng tô đậm ưu thương trong đôi mắt ấy. Toàn thân nàng vô lực ngã xuống. Bên dưới Vọng Hương Đài có một hồ sen, nước sâu không lường được. Nàng nhìn dạ nguyệt khuyết một mảng trên cao, mi mắt từ từ phép lại. Y phục đỏ thắm trôi bềnh giữa hồ sen nở bung cánh hồng. Thật diễm lệ làm sao.

Nữ tử ấy từng là ngươi kiêu ngạo nhất thế gian. Công chúa vong quốc Lưu Hải Miên.

Nàng đã tìm được giấc ngủ giữa dòng nước lạnh cuối thu, giữa những đóa phù dung thanh khiết.

Tiếng pháo hoa tưng bừng, Trần Triển Sinh dắt tay tân nương bước đi trong vạn lời chúc phúc của bách tính. Tim bất chợt đập hẫng một nhịp. Chàng quay đầu nhìn lên Vọng Hương Đài, chẳng có gì ngoài dạ đăng lập loè nhạt nhoà.

Có lẽ chàng đã quá đa tâm. Nữ tử ấy đã bị giam trong Hàn Viện, làm thế nào xuất hiện ở đây được. Nếu như nàng thật sự nhìn thấy chuyện này liệu có hận chàng sâu thêm không?

Trần Triển Sinh cười nhạt, bàn tay vô thức rời khỏi tân nương, gượng gạo tiếp tục bước đi. Mi mắt rũ xuống che khuất ưu thương nồng đậm.

Đã không thể quay đầu được nữa.
Bình Luận (0)
Comment