Cừu Đại Đồng đậu xe ngay cổng sau trường đại học, hắn biết cách đây không xa chính là ký túc xá sinh viên, vào thời điểm chập tối thì phần lớn sinh viên đều ra vào thông qua lối này.
Hắn đã chầu chực hết ba ngày trời, mà vẫn không thấy bóng dáng cậu nhóc tên Thẩm Thiên Việt kia đâu.
Cho đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng gặp được cậu.
Cừu Đại Đồng bước ra khỏi xe, đứng chắn trước mặt cậu. Cất tiếng gọi: “Thẩm Thiên Việt.”
Cậu trai ấy dừng bước, làm thinh nhìn hắn. Cừu Đại Đồng nghĩ, chắc hẳn sâu trong nội tâm cậu nhóc hận mình đến mức muốn lột da róc xương luôn rồi, chẳng qua ngoài mặt, vẫn vẻ điềm nhiên như không vậy thôi.
Cừu Đại Đồng bất chợt thấy luống cuống khi đối diện với ánh nhìn chòng chọc đến từ đôi mắt trong ngần ấy, đó là cảm giác mà suốt bao nhiêu năm nay hắn chưa từng gặp phải.
Để che đậy điều đó, hắn vội bước tới trước, giữ lấy cánh tay Thiên Việt.
Thiên Việt liếc nhìn bàn tay to bè đang đặt trên tay mình, không nói một lời, sau đó, tự động mở cửa xe ra, ngồi vào bên trong.
Cừu Đại Đồng thấy vậy thì rất lấy làm ngạc nhiên. Rồi hắn cũng tức tốc chui tót vào trong xe, nhanh chóng lái đến một nơi vắng vẻ. Lúc bấy giờ, hắn mới quay sang, nhìn Thiên Việt, mở lời: “Thẩm Thiên Việt, anh đã đợi em suốt mấy ngày nay, bởi vì anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi. Có vậy, thì lương tâm anh mới thấy thanh thản được phần nào.”
Thiên Việt nói: “Ồ, lương tâm của anh. Thế thì, tôi chấp nhận lời tạ tội này, tôi đi đây. Anh cũng nên cất lại cái lương tâm của mình đi.”
Cừu Đại Đồng níu cậu lại: “Này, anh nói nè, chi bằng, em theo anh đi. Cái thằng Kế Hiểu đấy, cao tay lắm, em không chơi lại được nó đâu. Anh sẽ nuôi em học hết đại học, em muốn học lên nữa cũng không thành vấn đề, tiền bạc cứ để anh lo. Thấy sao hả?”
Thiên Việt thình lình nhoẻn miệng cười, dưới ráng lam chiều, nụ cười của cậu rạng rỡ đến lạ.
Cậu giằng tay ra, bước xuống xe mà chẳng buồn ngoái lại nhìn.
Cừu Đại Đồng sững sờ ngóng theo, gã có cảm tưởng mình như một tên hề với diễn xuất kệch cỡm. Thẩm Thiên Việt không huýt sáo chế giễu, ấy cũng vì cậu là con người lễ phép thế thôi.
Hắn ngồi trầm tư trong xe hết cả buổi trời, sau rốt, mới đưa ra một kết luận, hắn phải thử xem sao, thử theo đuổi Thẩm Thiên Việt, cậu đã mê hoặc được hắn. Hắn yêu thích đôi mắt trong veo như nước hồ thu của cậu, vẻ tinh khiết không vướng chút bụi trần của cậu, Cừu Đại Đồng có cảm giác sau bao năm trời, con tim mình coi như cũng biết xao xuyến rồi, chỉ không ngờ đối tượng lại là một cậu con trai. Hắn ngồi trong xe bật cười ha hả.
Sau đó, hắn liên tục đến trường đợi Thiên Việt, hôm nào xui thì thôi, mà nếu có may mắn được gặp, thì Thiên Việt toàn đi lướt qua luôn như thể không nhìn thấy hắn, hắn cũng không giận không hờn, lại càng không sốt ruột, lần sau lại đến tiếp.
Có người nhận ra hắn rồi.
Xe của hắn, quá nổi bật, cả con người hắn nữa.
Bên đài truyền hình có một kênh thuộc mảng đời sống, trong đó có chuyên mục, mỗi ngày sẽ giới thiệu một địa điểm ăn uống đặc sắc trong thành phố Nam Kinh, khá nhiều nhà hàng được nhắc đến, đều là do Cừu Đại Đồng làm chủ, trên tivi, có chiếu phân cảnh hắn ngồi nghiêm chỉnh sau một chiếc bàn làm việc cỡ lớn. Cừu Đại Đồng tuổi ngoài bốn mươi, cao to vạm vỡ, cũng khá là bảnh bao, thậm chí trước khi quay hình hắn còn tốn không ít công sức tút lại vẻ ngoài, nhưng nào phải cái kiểu vận âu phục mang giầy da bóng lưỡng đâu, trái lại hắn chọn những bộ trang phục trẻ trung năng động. Bề ngoài trông giản dị là thế, kỳ thật mỗi một sợi vải trên đó đều đáng giá cả năm tiền lương của những người công nhân. Đã vậy lại còn mời chuyên gia đến phối màu cho thời thượng nữa.
Hắn cứ đứng chờ ở cạnh xe trong bộ dạng như vậy, trông theo Thiên Việt hờ hững bước qua, sau đó mới lái đi.
Nhưng đương khi hắn còn chưa kịp tiến hành bước thứ hai, thì công việc kinh doanh ở vùng khác của hắn đã xảy ra vấn đề, nên hắn phải đi xa vài ngày.
Chính trong mấy ngày này, sự tình đã phát triển theo chiều hướng mà hắn không kiểm soát được.
Có một hôm sau khi tan học, Thiên Việt gặp phải một người đàn bà trên hành lang dãy phòng học khoa cậu.
Bà ta mang giày da, màu nâu đất, áo khoác dáng dài kiểu đầm, tóc bới lên, người cao lêu nghêu. Bà ta đi đến trước mặt cậu, hỏi: “Cậu chính là Thẩm Thiên Việt?”
Thiên Việt gật đầu.
Người phụ nữ ấy liền giáng một bạt tai vào mặt cậu, cái tát mạnh đến nỗi làm cậu loạng choạng lùi về sau, đập đầu vào bức tường dọc theo hành lang.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung về phía này, nhưng chẳng ai nhớ tới chuyện phải chạy tới can ngăn.
Một người đàn bà tuổi trạc tứ tuần, cùng với một cậu thanh niên vừa tròn đôi mươi, cảnh tượng này thật quá sức quái dị. Trong sự quái dị ấy, dường như có muôn vàn những điều chưa biết, đang rục rịch muốn chui ra khỏi kén.
Mụ ta chậm rãi cất tiếng: “Thẩm Thiên Việt, cho mày một bài học nho nhỏ. Đừng có dây dưa gì với Cừu Đại Đồng chồng tao nữa nghe chưa. Hai thằng đực rựa mà muốn tằng tịu với nhau, sẽ phải trả giá đắt đấy. Mày đã hiểu chưa hả?”
Người phụ nữ ấy chính là vợ của Cừu Đại Đồng. Mụ biết hết mấy chuyện mèo mả gà đồng của lão chồng mình, hễ mà tìm ra được đứa bồ nhí nào, mụ liền sẽ tìm tới tận cửa làm ầm lên. Hắn không biết hối cải, mụ cũng không chấp nhận thỏa hiệp, đó là một cuộc chiến dai dẳng giữa hắn và mụ. Có thể một ngày nào đó sẽ chán ngán thôi, nhưng chỉ cần bây giờ vẫn chưa thấy mệt, thì mụ vẫn sẽ tiếp tục làm loạn, còn hắn thì vẫn tiếp tục bồ bịch lăng nhăng.
Mụ ta quay đầu bỏ đi, đủ mọi ánh mắt từ hai bên lối đi đổ về, có hiếu kì, có sửng sốt, có khinh miệt, có cảm thông, muôn hình vạn trạng.
Trong lòng mụ nghĩ một cách hài hước, đánh ghen với một đứa con trai, đúng thật là lần đầu tiên đó.
Lưng Thiên Việt, dựa hẳn vào tường, cậu ăn mặc rất phong phanh, nên dễ dàng cảm nhận được cái rét căm căm thấu thẳng vào tận tâm can.
Sau đó, cả trường đều biết chuyện này. Sau đó, lại có những tin đồn ác ý hơn lan ra. Sau đó nữa, trên khoa liền buộc Thiên Việt thôi học.
Vào ngày cuối cùng ở ký túc xá, cậu nhận được một cuộc điện thoại của mẹ.
Thời điểm đó, cha cậu xuất ngoại lâu rồi, mà mẹ cũng đã sang Bỉ sống với người tình mới của mình.
Lần này trở về, bà nói với cậu, bà và người đàn ông Bỉ đó, đã kết hôn. Bà về là để thăm Thiên Việt, sau này, sợ là sông núi cách trở, sẽ rất khó để gặp lại nhau.
Thiên Việt nói với mẹ, cậu muốn gặp người đàn ông kia, một cuộc hẹn riêng chỉ cậu và ông ấy thôi, có được hay không?
Thiên Việt và người kia đã gặp nhau giữa không gian tranh tối tranh sáng của quán cà phê nằm trong một khách sạng sang trọng.
Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi, thế nhưng trong đôi mắt màu xám tro của ông vẫn ánh lên chút gì đó ngây thơ một cách bộ tịch. Trông ông phương phi, da dẻ hồng hào, tính tình có vẻ rất được. Ban đầu kỳ thật là Thiên Việt muốn giúp mẹ đánh giá người đàn ông này xem sao, nhưng rồi chợt nhớ tới, mắt nhìn người của mình, ôi chao, kì thật cũng có chuẩn tí nào đâu. Nghĩ vậy, lòng bỗng thấy chán nản vô cùng.
Cậu và ông ta trao đổi với nhau bằng tiếng Pháp.
Thiên Việt hỏi: “Có phải ông rất yêu mẹ tôi?”
Người đó đáp: “Dĩ nhiên. Bằng không, chú đã không kết hôn thêm lần nữa rồi. Đây đã là cuộc hôn nhân thứ ba của chú. Nếu không phải vì yêu, thì đã không đủ quyết tâm để thử đến lần thứ ba đâu.”
Niềm vui thấp thoáng nơi hàng chân mày giãn ra của cậu, một nụ cười thoảng nhẹ như sóng nước. “Ồ.” – Cậu nói – “Vậy ông có định mua tặng bà ấy chiếc nhẫn hột xoàn thật to không?”
Ông ta đáp: “Có chứ, cưng. Mẹ của con bí ẩn như vậy, diễm lệ như vậy, chỉ có viên kim cương hoàn hảo nhất mới xứng với cô ấy thôi.”
Nói rồi ông ta lại bật cười: “Con trông thật giống mẹ. Người phương Đông các con, ai cũng có vẻ trẻ hơn tuổi thật, con trai chú cũng trạc tuổi con, nhưng trông nó cứ như chú của con ấy…”
Thiên Việt ngắt lời ông: “Vậy ông sẽ yêu thương bà ấy, chở che cho bà ấy suốt đời suốt kiếp chứ?”
Ông ta đáp: “Dĩ nhiên rồi, cưng.”
Thiên Việt chậm rãi uống hết cà phê trong cốc, rồi nói: “Đừng quên, mỗi ngày đều phải nói với bà ấy câu ‘anh yêu em’ đấy. Còn nữa, đừng có gọi tôi là cưng.”
Ông ta nháy mắt với cậu, đã vậy còn tinh nghịch đáp lại: “Rồi, rồi.”
Ba hôm sau, mẹ cậu rời đi. Trước lúc đi, bà cho Thiên Việt một số tiền. Dùng một phong bì lớn gói lại, rồi giúi vào tay Thiên Việt.
Sau khi lên máy bay, người mẹ ấy cảm thấy hơi chóng mặt. Đến khi lấy thuốc trong hành lý ra mới phát hiện phong bì đang nằm đó, được nhét giữa đống quần áo, bên trong còn có một mẩu giấy.
Thiên Việt viết rằng: Món tiền này, mẹ giữ lấy đi. Lỡ đâu một ngày không thể cậy nhờ vào tình yêu được nữa, thì mẹ vẫn còn nó để phòng thân. Mẹ con ta đều phải tự bảo trọng. Mẹ nhé.”
Thiên Việt nghĩ, nếu đọc được những dòng này của con trai, hẳn là mẹ cậu sẽ cất số tiền này lại, sau đó, bà sẽ học được cách tự chừa cho mình một đường lui. Chắc bà sẽ không dùng số tiền này để mua một đôi bông tai Kutchinsky, hay là một chiếc cài áo Cartier, hoặc giả, một chuyến du lịch xa xỉ trên biển Aegea đâu nhỉ.
Người mẹ đã khó thể nào quay đầu lại được của cậu ấy mà.
Thiên Việt nghĩ, mẹ ơi, cả con lẫn mẹ đều như thế cả.
Muôn phần khát cầu tình yêu thương.
Chỉ là, chúng ta, đều đã áp dụng sai cách rồi, đều, đã sai cả rồi.
Thiên Việt rời khỏi trường học.
Cậu thuê phòng trọ bên ngoài. Tiền để dành không được bao nhiêu, bởi vậy chỉ có thể thuê một căn phòng ọp ẹp, lại nằm ở nơi tương đối hẻo lánh. Từ nay bắt đầu hành trình tìm việc với muôn vàn trắc trở.
Một thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, thân hình lại còi cọc ốm yếu. Chỉ có thể đến làm nhạc công cho quán bar thôi.
Vì lỡ đụng chạm tới một số người, nên cậu không làm tiếp được, thế là đổi hết quán này tới quán khác. Sau một trận ốm, công việc ở quán bar cũng đi tong luôn. Kể từ đó, cậu liên tục sa ngã dần, sa ngã dần.
Đến khi sa đọa đến cùng cực, thì trái lại cũng chẳng buồn suy tư điều chi nữa.
Thiên Việt nói, anh Dĩ Thành, mấy năm nay em đều sống như vậy đó.
Dĩ Thành nói, sau này, sẽ không thế nữa đâu.
Sẽ không đâu. Tuyệt đối không như vậy nữa. Yên tâm đi, Việt Việt. Em đã có anh. Có anh đây.
- Hết chương 28-