Chàng Giám Đốc Hay Quên

Chương 2

Sáng sớm chủ nhật mới 8 giờ đã xuất hiện 1 cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngồi xổm trước của biệt thự Lâu gia… Bên cạnh vườn hoa vừa nói vừa lẩm bẩm nhổ cỏ.

Trải qua một buổi tối lắng đọng suy tư Lê Hiểu Trinh không khỏi do dự mình là hay không đón lấy phần công việc này.

Vốn là nàng đoán là Lâu Dịch tìm quản gia theo giờ, như vậy mình có thể âm thầm chiếu cố hắn cũng sẽ không bị phát hiện mới dám đại lấy lá gan tự đề cử mình, nhưng hiện tại …

Tình huống là thế nhưng biến thành nhất định phải ở cùng hắn một chỗ! Ai da! Như vậy sớm chiều chung đụng nàng không có nắm chắc tuyệt đối sẽ không bị nhận ra!

Mặc dù hắn hiện tại nhớ không ra mình là ai nhưng là khó bảo toàn có một ngày hắn lại đột nhiên đầu óc thông suốt nhận ra mình, thậm chí thẹn quá hoá giận đuổi mình đi. Đến lúc đó ngay cả có thể làm bạn bè cũng không được…

Nàng càng nghĩ càng phiền não lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, sáng sớm liền đi xe buýt cho đến đi đến cửa lớn Lâu gia mới phát hiện mình tới quá sớm, đành phải ngồi trước cửa tiếp tục buồn rầu.

Bất quá nàng thực tại không nghĩ ra có lý do gì có thể thuyết phục Lâu Dịch mình không cần cùng với hắn ở một chỗ…

Nhìn qua thấy thời gian cũng sắp tới giờ gặp, Lê Hiểu Trinh tha cho đám cỏ bị nàng rảnh dỗi nhổ sạch, mở vòi nước rửa sạch…. ấn chuông

Đợi một phút không có hồi âm.

Gì chứ? Lâu Dịch không phải là cái loại tham ngủ quên hẹn đi? Lúc trước bọn họ đi ra ngoài “hẹn hò” hắn luôn sẽ tới trước thời gian hẹn, dù bận vẫn ung dung chờ đợi…

Ôm đầy 1 bụng hồ nghi, nàng lại ấn tiếp chuông …

Đợi thêm nữa một phút vẫn không có đáp lại. Lê Hiểu Trinh nhịn không được hoài nghi là mình liệu có nhầm nhà, ấn nhầm chuông? (L: nhầm nhà… sao có thể…)

Đang khi nàng do dự không biết nên làm sao bây giờ thì tòa nhà lớn kia trong đột nhiên truyền ra một hồi tiếng va chạm rất lớn, như là có người đem cái gì đụng vào cửa. Tiếp theo… cửa chính liền được mở ra.

Lê Hiểu Trinh chậm rãi đẩy cửa ra ánh mắt đề phòng thăm dò nhìn cái sân vườn.

Vừa rồi tiếng ồn kia là gì vậy? Chẳng lẽ có trộm xông vào nhà. (L: trí tưởng tượng quả phong phú)

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy nhanh vào trong long chỉ nghĩ đến an nguy của Lâu Dịch lại không chú ý tới chính mình chỉ là 1 cô gái yếu đuối.

Lê Hiểu Trinh đến cửa, đang muốn dùng sức phá cửa sắt, không ngờ cửa lại bỗng nhiên được mở ra.

Nàng vội vàng hấp tấp ngừng cước bộ, 2 mắt trợn trừng sợ hãi trừng mắt nhìn cánh cửa kia -

Cửa từ từ mở ra lộ ra vẻ mặt tiều tuỵ của Lâu Dịch.

“Thì ra là Lâu tiên sinh !” Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà an lòng không bao lâu, một giây sau nàng liền kinh hãi kêu ra tiếng.

“A! Chờ…chờ một chút!”

Lâu Dịch không hề báo động bổ nhào vào nàng, Lê Hiểu Trinh hét lên một tiếng, chỉ kịp lấy tay chạm vào người thấy hắn nhiệt độ cao, lại bị hắn sít sao ôm lấy áp ở trên khung cửa, như kiểu chết đuối vớ được cọc.

Lê Hiểu Trinh mặt đỏ bừng, tim đập thật nhanh trong lúc nhất thời cũng nói không được. Nàng lần đầu tiên bị nam nhân nhiệt tình ôm lấy như vậy hơn nữa “hắn” vẫn là người nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu…

Thì ra là…lồng ngực của hắn là ấm như thế này … thì ra là hắn cũng cũng như nàng… chỉ là ôm đối phương mà hai chân nàng liền như nhũn ra cơ hồ không chống đỡ nổi… từ từ…

Nàng cuối cùng phát giác thân thể rắn chắc kia có điểm khác thường, hắn sốt cao vô lực, Lê Hiểu Trinh thử dò xét cất giọng hỏi:

“Lâu tiên sinh… ngài có khỏe không?”

“Không tốt.” Giọng khàn khàn suy yếu đáp lại từ đầu vai của nàng truyền ra, Lâu Dịch ra sức muốn hồi chút ý chí nói:

“Đỡ tôi đến ghế kia.”

“Vâng! Được!” Lê Hiểu Trinh vội vàng bỏ qua trong đầu nhưng ảo tưởng tươi đẹp, dè dặt tại trong ngực hắn điều chỉnh tư thế đứng, dùng sức tóm chặt lấy hắn, tận lực chống đỡ lấy thể trọng, của hắn xiêu xiêu dìu hắn đến trên ghế ngồi.

Từ cửa đến phòng khách chỉ là 1 khoảng ngắn không đến 2 m mà hai người lại tốn hơn 10 phút sau mới đến. Vì nâng đỡ thân hình nhìn như gầy gò nhưng kì thực rất to lớn của Lâu Dịch, nàng hao tổn khá nhiều sức lực rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ đã thế thiếu chút nữa đem mình cũng cùng ngã vào trong ghế.

Nàng đi tới phòng bếp rót lấy 1 chén nước, sắp xếp lại những đồ vừa nãy bị Lâu Dịch va phải, mới trở lại bên cạnh hắn.

Chưa từng thấy qua Lâu Dịch chật vật,tiều tụy như vậy, nàng lo lắng hỏi:

“Anh ở đâu không thoải mái?”

“Cảm ơn.” Tiếp nhận nước, hắn tay sờ lấy cái trán, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt không có nét tự tin, thanh âm khàn đục khó có thể công hiểu làm cho Lê Hiểu Trinh tâm đau.

“Đầu của ta đau quá… Trong nhà không có thuốc, cũng không thể lái xe xuống núi mua thuốc…”

Cũng có lẽ vì trên thân thể ốm đau, Lâu Dịch không tự chủ tháo xuống vẻ phòng bị như hôm trước, đối với nàng lẩm bẩm.

Nói xong hắn bỗng nhiên chú ý tới cổ họng mình khó chịu, chau mà.

“Thanh âm của ta sao khó nghe thế!”

Lê Hiểu Trinh nhìn hắn, lại lời nói và hành động của hắn rất muốn cười nhưng không dám. Nàng cố làm ra vẻ nghiêm trang nói:

“Ngài chờ một chút tôi đi giúp ngài pha ly cà phê, cà phê có một chút công hiệu giảm đau.” Nàng lại nhìn hắn chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc quyết định giúp hắn lấy chăn xuống.

Nghe thấy câu này ẩn chứa ý cười, ôn nhu đáp lại, Lâu Dịch nâng lên cái đầu đang choáng váng, nhịn đau đớn, trừng mắt nhìn cô gái trước mắt kia tươi cười yêu kiều.

“Cô là ai?” (L: á ….0.o)

Lê Hiểu Trinh thoáng chốc nổi cáu! Không thể nào? Lâu đại ca trí nhớ kém tới mức này sao? Chính mình cũng bất quá chỉ là đem kinh bỏ ra thôi, hắn vừa gặp hôm qua , sao lại đã quên rồi?

Nàng tức giận lấy ngón tay tròn tròn mô phỏng cái kính mắt bộ dạng cố ý khôi hài mà nói:

“Tôi là hôm qua tới hưởng ứng lệnh triệu tập quản gia, chúng ta đã hẹn là hôm nay 9 giờ bắt đầu bắt đầu làm việc có nhớ không ạ?”

Lâu Dịch chân mày nhíu chặt hơn. Trước mắt là 1 tiểu mĩ nhân thanh tú cùng với cái cô ngày hôm qua dễ đỏ mặt thoạt nhìn như sinh viên thật sự là cùng một người sao?

Không nghĩ tới cô gái kia không mang kính bộ dáng lại chênh lệch lớn như vậy, Lâu Dịch bởi vì cảm mạo đầu đau đớn không hiểu nổi.

Nhìn cái mặt tràn đầy hoang mang, vẻ mặt cực kỳ vô tội, Lê Hiểu Trinh không khỏi đau lòng nổi lên, lấy lá gan nói hươi nói vượn.

“Kỳ thật… tôi là bạn gái mới chia tay của anh. Tôi tới đây để lấy phí chia tay…”

Lâu Dịch cúi đầu xuống, vuốt vuốt cái trán đau đớn, ôn nhu nói:

“Chớ hồ nháo đi giúp tôi pha ly cà phê đi!”

Nàng quả nhiên là cô bé ngày hôm qua! Rốt cục cũng nhận ra Lê Hiểu Trinh hắn an tâm điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại bảo toàn thể lực.

Từ tối hôm qua cổ họng của hắn liền bắt đầu có chút đau rát, nhưng bởi vì ngày thường cực ít khi cảm mạo ngược lại cũng không để ý. Không nghĩ tới sang hôm nay bệnh tình lại đột nhiên nặng thêm, hắn không chỉ có toàn thân đau nhức, không làm được gì, mà luôn cả miệng giọng cũng khàn khàn không giống là của mình.

Hắn nửa ngồi nửa nằm co quắp trên ghế bởi vì do cơ thể nóng lên điều hòa lúc này lại làm cho hắn cảm giác rét lạnh.

Bỗng dưng có cái gì đó nhỏ nhắn mềm mại,bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu của hắn, lấy cho hắn 1 cái gối đầu, trên trán hắn như có gì mát lạnh như lại rất ấm. Lâu Dịch thoải mái mà than thở một tiếng, đầu vẫn là đau muốn chết nhưng trên đắp khăn ướt như phát huy tác dụng, hắn rốt cục ngủ an ổn. Không biết ngủ bao lâu, khi hắn mở mắt tỉnh lại ngửi thấy không khí tràn ngập một mùi thức ăn phảng phất đâu đó. (L: anh này mũi thính quá…)

Hắn thấy cô gái đó vừa vặn bưng lấy 1 cái nồi nhỏ đi tới mà trên bàn thủy tinh đã có một bộ bát đũa.

“Anh tỉnh rồi ư?” Lê Hiểu Trinh ngọt ngào nụ cười, để đồ xuống bàn, đưa tay lên trán của hắn đo nhiệt độ.

“Vẫn còn sốt trước anh ăn cháo đi, bổ sung thể lực đi!”

Nàng xúc cho hắn một chén thổi thổi, đem khăn thấm nước lại lần nữa đắp lên, trong nội tâm không khỏi âm thầm may mắn khi mình nổi lên dũng khí đến hưởng ứng lệnh triệu tập quản gia của Lâu Dịch mới có thể nhìn thấy hắn như vậy, diện mạo chân thật không đề phòng.

Có thể tự mình chăm sóc người mình yêu mến đó là 1 điều khiến mình hạnh phúc!

Mọi nhất cử nhất động của cô ấy rất hiền oà, tự nhiên, như chiếu cố hắn là việc đương nhiên như trời và đất vậy, nhìn vẻ mặt hiền dịu của Lê Hiểu Trinh khiến Lâu Dịch không phát giác ra mình đang nhìn ngây người.

“Anh nhanh đưa cháo ăn ăn đi!” Bị hắn nhìn chăm chú khiến nàng rất thẹn thùng, Lê Hiểu Trinh vội vàng làm ra nét mặt đàn bà chanh chua.

Dụng tâm của nàng khiến hắn thật sự rất cảm động, nhưng là… nhìn chén cháo với nguyên liệu phong phú, lại còn mặn nữa làm cho Lâu Dịch ghét xoay mặt.

Mặc dù chỉ là một động tác nho nhỏ nhưng Lê Hiểu Trinh thế nhưng đã nhìn ra.

“Sao? Chê tôi nấu cháo hương vị thanh đạm? !” Nàng hếch mày lên, hai tay chống nạnh, ngữ điệu lại ẩn chứa lấy uy hiếp.

“Dù sao anh bây giờ cũng ốm khẩu vị không tốt, mặn hay không mặn đối với anh có cái gì khác?”

Lâu Dịch nhíu mày nhìn nàng có chút thái độ lớn lối, nhẫn nại mở miệng ăn vài miếng rồi liền đem chén đẩy ra.

“Không có mùi vị gì.”

Người nam nhân này đã sinh bệnh lại liền thoái hóa thành đứa nhỏ! Lê Hiểu Trinh vừa bực mình, vừa buồn cười.

Nàng cố ý làm ra vẻ mặt cứng rắn, xấu hổ bức bách hắn.

“Anh chỉ có hai con đường có thể chọn. Thứ nhất là ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này, sau đó lên trên lầu đi ngủ một giấc ngày mai tinh thần sẽ sảng khoái có thể đi làm.

Con đường thứ hai chính là tùy anh ăn hay không nhưng trên báo ngày mai trang nhất sẽ xuất hiện tin tức “ giám đốc Lâu thị bị nữ quản gia có hành vi man rợ”

Nàng rung đùi đắc ý còn thuận miệng bịa ra một câu mà tạp chí lá cải hang ngày đưa tin lấy làm tiêu đề giật gân, làm cho Lâu Dịch không khỏi hoài nghi nàng là đang làm việc nhà hắn hay là phóng viên săn tin. Hắn không nói lời nào trừng mắt với nàng mà Lê Hiểu Trinh mặc dù bị hắn “nhiệt tình” nhìn đến đỏ mặt, lại cũng không chịu yếu thế trừng mắt lại nhìn.

“Tôi chỉ muốn tốt cho anh.” Giằng co hồi lâu mắt thấy cháo đã nguội, Lê Hiểu Trinh nhịn nóng lòng mở miệng khuyên hắn.

Lâu Dịch nhăn mày, tựa hồ bị nàng nói những lời này đả động rồi lại bưng lên chén cháo mặn kia ăn.

Cứ như vậy nàng thành công bức Lâu Dịch nuốt hết tất cả cháo nhưng mà vẫn không hiểu thái độ của hắn vì sao đột nhiên lại yếu thế, nghe lời, nguyện ý phối hợp. (L: là lùi đến tiến… cẩn thận)

Nàng dọn dẹp gọn gàng mặt bàn, như 1 bà già lẩm cẩm càu nhàu.

“Anh nhanh lên đi lên lầu nghỉ ngơi! Đến giờ ăn cơm tối tôi sẽ gọi anh rời giường.”

“Tôi là bệnh nhân, không phải là heo.” Lâu Dịch không hiểu sao tâm tình thật tốt lại có hứng cùng nàng nói giỡn.

Lê Hiểu Trinh chau chau mày, không nhận thua trả lời một câu.

“Anh cần tôi đỡ anh đi lên không?”

Hắn không chút để ý cười cười, sủng ái sờ sờ đầu của nàng, lầm rối tóc của nàng, ôm chăn cùng gối đầu lên lầu nghỉ ngơi.

Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lê Hiểu Trinh nhẹ nhàng sờ lên nơi tay hắn mơn, khuôn mặt đỏ hồng thành một mảng…

Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn, sự kiện lại tương tự lại lần nữa tái diễn.

“Tại sao lại là cái này?” Lâu Dịch khẩu khí rất không tốt hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm bát cháo loãng trên bàn, mặc dù Lê Hiểu Trinh hảo tâm có phối hợp thêm vài món ăn, nhưng hơn phân nửa là canh có rau xanh, ít thịt băm, trứng chưng, toàm món ăn thanh đạm.

“Người bị bệnh khẩu vị đều sẽ không tốt, không thể ăn được đồ có dầu mỡ như vậy món ăn thanh đạm chẳng những có thể giúp ta có thể có cảm giác muốn ăn mà cũng tương đối dễ dàng tiêu hóa đối với khôi phục thể lực rất tốt .” Lê Hiểu Trinh đứng ở một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích.

Nàng như thế nào lại không biết những thứ này cơ hồ không có gia vị đối với hắn mà nói căn bản so với thuốc còn càng khó nuốt hơn. Nhưng là vì quan hệ đến sức khoẻ của hắn vô luận hắn bày ra như thế nào vẻ mặt lạnh lùng, nàng đều kiên trì tới cùng!

Được rồi lý do này nhìn có vẻ hợp lý, miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Hắn lại chuyển hướng nhìn ly thủy tinh ở trên bàn.

” Vậy kia là cái gì?” Lúc này giọng nói của hắn lại có chút ít nghiến răng nghiến lợi.

Trong ly thủy tinh nào đó là 1 loại nước không biết tên, màu sắc lại là quỷ dị, còn có kỳ quái có vài viên bi trạng trôi lơ lửng. Lâu Dịch cầm lấy cái ly để sát vào mũi ngửi một cái, hương vị ngược lại không có đáng sợ như bên ngoài vậy.

“A! đó là loại nước tôi đặc biệt làm ra, rất dinh dưỡng bên trong có cà chua, mướp đắng, dứa, cà rốt…”

Nàng mặt mũi đầy đắc ý với thành phần bên trong của hồn hợp rau củ không có lưu ý tới sắc mật Lâu Dịch đang dần dần trở nên tái mét.

Mướp đắng, dứa? Những thứ này có thể ở cùng nhau sao? có thể uống sao? (L: Ta nhớ tới ly ép rau của bà chị cả nhà Đường Lê Nhi trong truyện Ấn kí của lão Hổ mà ta làm, tác giả này có vẻ thích nhắc đến nhưng ly nước quái dị…)

Lông mày nhíu càng sâu, không cảm kích mà đem ly nước đẩy ra, lãnh đạm phân phó.

“Không cần giúp tôi pha 1 ly cà phê. Cảm ơn!”

Lê Hiểu Trinh lông mày không biểu cảm cho 1 câu chốt.

“Anh không dám uống?” Nàng không biết từ nơi nào trộm được dũng khí dám lên giọng với hắn, còn đem cái ly đẩy lại.

Lâu Dịch nhíu mày.

“Cô đang kích tôi?” Không thể tưởng được cái tiểu quản gia lại biết được đến chiêu này? Càng ngày càng thú vị.

Hắn không để ý tới nàng khiêu khích! Một hai ăn bát cháo cùng thức ăn ăn sạch, chỉ có ly nước kia là không động tý nào.

“Cà phê.” Hắn để xuống bát đũa.

Hắn đều đã nguyện ý phối hợp, đem những thứ không có mùi vị kia nuốt vào bụng , hắn cũng đâu phải tầm thường đi ?

“Hãy uống ly nước đi, nếu không dinh dưỡng không đủ!” Lê Hiểu Trinh dị thường kiên trì mặc dù nàng cũng thừa biết đồ uống này rất khó uống. (L: khó sao cho anh ấy uống….)

“Vậy thì cho tôi 1 ly nước ép bình thường đi!” Nói xong, Lâu Dịch đẩy ra mở tờ báo, rất rõ ràng là không muốn cùng nàng so đo.

Lê Hiểu Trinh trừng to mắt chỉ chốc lát sau nàng lẩm bẩm tự nói kiểu oán trách:

“Không biết là ai kia tự cao thân thể của mình rất tốt, nhưng kết quả còn không phải là 1 nữ nhân liều yếu đào tơ như ta ôm 1 đại nam nhân to lớn bị xỉu vào trong phòng hay sao…”

Lâu Dịch để xuống tờ báo, vẻ mặt không vui.

“Cô còn muốn nói lại câu này bao nhiêu lần?”

Thấy hắn ngữ khí vẫn lạnh lẽo, Lê Hiểu Trinh vẫn không buông tha thuyết phục.

“Cũng chỉ là một ly nước quả mà thôi!” Ngụ ý là đang nói: chẳng lẽ đường đường 1 đại giám đốc chỉ huy hơn 1 ngàn người ngay cả 1 ly nước nhỏ bé không dám uống!

Nàng làm ra vẻ bất đắc dĩ lại mang theo giọng nói oán hận làm cho Lâu Dịch không kìm lòng mà cười, giống như hắn không uống ly nước kia thì là chuyện kinh thiên động địa ảnh hưởng tới thế giới thì phải. Hắn biết rõ cô gái này ngày hôm qua suốt cả đêm không ngủ, cứ chạy qua, chạy lại tới phòng hắn thăm hỏi tình hình của hắn. Mình có thể nhanh chóng khôi phục khỏe mạnh như vậy, thật sự là phải cảm tạ quản gia đáng yêu này.

Nhìn thấy nàng quầng mắt đen mệt mỏi, Lâu Dịch thở dài.

“Uống là được chứ gì! Đi pha cho tôi 1 ly cà phê?”

Căn cứ vào tâm lí cảm kích cùng áy náy hắn chịu thua ! Cầm lấy ly nước kia thoạt nhìn rất giống độc dược nhắm mắt mà uống, lại phát hiện bên trong có 1 chút sữa, mật ong, cũng dễ uống đó chứ! (L: ^.^ )

“Đương nhiên… đương nhiên, tôi lập tức đi pha!” Lê Hiểu Trinh vui vẻ hai mắt sáng lên.

Nàng từ trên ghế đứng dậy đang muốn đi tới phòng bếp thì lại bị vấp phải gì đó, lão đảo chuẩn bị ngã. Đột nhiên có 1 cánh tay níu lấy nàng, bên hông có 1 cánh tay rắn chắc kịp thời cứu vãn vận mệnh bi thảm của nàng.

Lê Hiểu Trinh mặt mũi khi hồng khi xanh, hai mắt mở to nhìn cánh tay của Lâu Dịch ôm ngang thắt lưng mình thắt nàng như kinh hoàng mà thất thố vẻ mặt rất giống như trông thấy sinh vật ngoài hành tinh.

Nàng cảm giác mình sắp hít thở không thông! Đầu óc trống rỗng, cảm giác được sau lưng truyền đến hương thơm nhàn nhạt, cảm giác được hơi thở của Lâu Dịch phả lên nàng cổ mình làm cho nó sợ run, có vẻ như chống đỡ không nổi. Nàng tâm hoảng ý loạn lập tức cứng đờ căn bản không biết nên nói cái gì, càng không dám đẩy ra hắn.

Phát giác cô gái trong ngực khác thường, lại trầm mặc Lâu Dịch nhìn đầu của nàng, ngoài ý muốn trông thấy nàng ngượng ngùng ngay cả lỗ tai cùng cổ đều đỏ. Hắn nhẹ nhàng cười cười, rốt cục buông nàng ra.

Như là tảng đá đè nặng đã bỏ ra, Lê Hiểu Trinh thở dài thật lớn một hơi, này mới phát hiện vừa rồi nàng quá mức khẩn trương, đã quên hô hấp!

“Khó thở?” Lâu Dịch hảo tâm vỗ vỗ lưng của nàng gió vì nàng thuận khí, lại kinh ngạc phát hiện sắc mặt vừa mới bình thường của nàng lại trong nháy mắt hồng lên…

“Ách! khụ khụ… không có việc gì… không có việc gì! Tôi đi pha cà phê !” Vì che dấu phản ứng quá mức của chính mình Lê Hiểu Trinh vội vàng đứng thẳng không quay đầu không dám nhìn lại hắn, cũng bởi vậy không nhìn thấy trong con ngươi của ai kia chợt lóe lên tia gian tà.

Hắn nở 1 nụ cười nhếch mép, cầm cánh tay của nàng lôi nàng gần mình, ra vẻ quan tâm hỏi:

“Mặt của cô thật là đỏ, sẽ không phải là bởi vì chăm sóc cho tôi mà cô cũng bị lây bệnh đi?”

“Không có.. không có! Thân thể của tôi… thân thể rất tốt!” Nàng bởi vì khẩn trương quá mức mà nói lắp bắp, giọng run run.

Lê Hiểu Trinh nuốt nước bọt, cúi đầu xuống tránh tầm mắt của Lâu Dịch khoảng cách của hắn rất gần. Nàng biết hắn có ý trêu cợt mình , nàng thậm chí có thể nhìn ra mắt hắn đang đùa giỡn nhưng mặt của nàng chính là hay đỏ, hồng không thể hồng hơn…

Dường như Lâu Dịch giống như không có ý định dễ dàng buông tha nàng còn duỗi ra bàn tay thăm chạm và trán của nàng, sờ sờ gò má.

“… Anh là cố ý !” Lê Hiểu Trinh nhẹ nhàng tránh đi tay của hắn cố ý đụng chạm, buồn buồn lên án. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng nàng thật sự rất thích cảm giác cái tay hơi lạnh kia chạm vào gò má mình.

Lâu Dịch cười cười ngược lại cũng không phủ nhận. Cô gái này mấy hôm nay dám ức hiếp bệnh nhân như hắn, dám coi hắn là con nít mà đối xử, coi như hắn trả thù nho nhỏ thôi!

Hắn cầm lấy cặp tài liệu chuẩn bị ra xe, còn nàng giống như 1 cô vợ giúp hắn mở cửa. Sau khi xe ra khỏi ga ra hắn kéo kính xe xuống, không yên tâm dặn dò.

“Cẩn thận một chút! Nếu không sẽ thật sự bị cảm đó!”

Nghe vậy Lê Hiểu Trinh sửng sốt một phút, không tự chủ lộ ra nụ cười sáng lạn ngọt ngào quả thực không thể tin được hắn có thể quan tâm mình! Sau đó, nàng thu hồi nụ cười bình định cảm xúc kích động hướng về bên kính phía tay lái hắn gõ gõ, rồi làm mặt quỷ rồi chạy vào nhà.

Lâu Dịch mang theo 1 nụ cười không thể giấu được nụ cười vào công ty, bất chấp xung quanh nhân viên đang kinh ngạc quá độ mà ngây người, há hốc mồm, còn hắn vui vẻ đến phòng làm việc.

Hắn vạn lần thật không ngờ cái thiểu quản gia nhìn có vẻ nhu thuận đáng yêu thế nhưng lại mạnh mẽ như vậy. Rõ ràng một giây trước đối với hắn chủ động quan tâm cảm thấy hưng phấn, một giây sau lại không cam lòng làm mặt quỷ chê hắn!

Hại hắn đang lái xe mà nhớ tới bộ dáng mắc cười đó mà cứ cười không thôi. Nàng rốt cuộc là 1 cô gái như thế nào? Hắn rất muốn hiểu thêm về nàng. Không thể phủ nhận có nàng về sau cuộng sống của hắn sẽ biến hoá cực kì màu sắc đây!

Thu kí giám đốc thư ký : Hàn Chỉ Trừng từ ngoài cửa tiến đến, gặp lúc giám đốc Lâu Dịch của chúng ta nhìn chằm chằm bảng biểu mà khóe miệng lại nhếch nhếch cười.

Rất rõ ràng ông chủ của nàng tâm hồn đang treo cành cây nào rồi. Cho dù mặt hắn rất khởi sắc nhưng nàng thật đúng chưa có thấy qua hắn đối với báo cáo nhìn lại lộ ra mỉm cười.

Nàng gõ gõ cửa , được sự cho phép của ông chủ rồi tiến vào, cung kính báo cáo

“Thưa giám đốc mẹ của ngày đã gọi điện tới công t đã 3 lần.”

Kỳ thật loại chuyện như vậy chỉ cần nhấn điện thoại nội bộ thông báo là được, nhưng là buổi sáng tinh mơ nàng đi vào công ty, liền nghe được đồng nghiệp khắp nơi truyền ra câu giật gân là “ giám đốc đổi tính” lời đồn đãi này làm cho nàng tràn đầy lòng hiếu kỳ, muốn đặc biệt chạy tới tìm tòi nguyên do. (L: tính chất bà 8 của nhân viên văn phòng quả là không kém mấy bà ngoài chợ..)

Chỉ là khi mẹ của giám đốc điện tới mà nụ cười của Lâu Dịch vô cùng quý hiếm liền như phù dung sớm nở tối tàn, thoáng chốc biến mất không tăm hơi.

“Dạ?” Hắn không cam lòng nói.

“Thái độ của con thật là tệ!” Đầu bên kia điện thoại Lâu phu nhân giọng đầy oán hận, bất quá nàng quyết định tạm thời khoan hồng độ lượng tha thứ cho con trai của mình.

“Nghe em gái con nói con bị cảm mạo ? Khá hơn chút nào chưa?”

Tiểu muội? Lâu Dịch chau chau mày, nghi ngờ hỏi:

“Con đã bình phục. Em ấy làm sao mà biết được?”

“Nó ngày hôm qua gọi điện thoại cho con, là quản gia mới của con nhận điện nói cạm bị cảm, nhức đầu còn đang ngủ.” Bà Lâu giọng đột nhiên thay đổi rất khẩn trương.

“Làm sao con lại tìm 1 cô gái trẻ tuổi như vậy làm quản gia ? Chỉ sợ mấy cô gái trẻ kia sợ mưu kế khôn lường con phải cẩn thận một chút!”

Không biết vì cái gì nghe thấy mẹ nói không tốt về Lê Hiểu Trinh hắn bỗng nhiên thấy lòng không vui, lãnh đạm nói:

“Mẹ còn có chuyện gì không?”

Xí nghiệp Lâu thị là do cha tay trắng dựng nghiệp, phấn đấu cực nhọc vất vả cả đời lập mọi kế hoạch nhưng sợ con trai lúc tuổi còn trẻ sợ quen sống an nhàn sung sướng, lại dần dần trở nên yêu tiền không chỉ có cực lực tại phát triển quan hệ xã giao, thậm chí ý đồ chính chính là kết thông gia cùng gia thế. Mấy lần tôt chức xem mặt, hẹn hò làm hắn thấy rất mệt. Chỉ cần nghe mẹ gọi điện là hắn đã biết là gì rồi

Không để ý tới con mình thái độ ác liệt, bà tự mình hưng phấn nói:

“Con còn nhớ rõ con gái của bác Lê ở Nhật Bản trinh trinh không ? là 3 năm trước đây tại bữa tiệc sinh nhật con bé 20 tuổi ấy?”

Không đợi Lâu Dịch đáp lại, bà cứ lập tức nói tiếp.

“Sau các con không phải là còn hẹn nhau mấy lần sao? Con bé đối với con ấn tượng khá tốt! Đáng tiếc là khi đó nó vẫn còn đang đi học. Bất quá bây giờ nó đã tốt nghiệp về nước rồi! Con cũng cần nên thường thường hẹn người ta đi ra ngoài một chút đi dù sao rời Đài Loan đã lâu như vậy mặc dù là quê hương của mình nhưng sẽ cảm thấy xa lạ…”

Lâu Dịch thở dài, không khỏi ám thầm bội phục mọi cái cớ của bà mẹ, ép mình quen biết các thiên kim đanh môn.

Sau 1 hồi Lâu phu nhân vẫn còn thao thao bất tuyệt diễn thuyết.

“Mẹ đều nghĩ kỹ rồi Lê gia tại Nhật Bản đúng là xí nghiệp có mắc xích rất quan trọng, mặc dù bác Lê qua đời sớm nhưng là đại thiếu gia của Lê gia cũng không phải là cái đèn cạn dầu! Dù sao con không phải dự định tiếp tục khai thác thị trường bên Nhật Bản sao? cùng người nhà Trinh Trinh làm “bạn tốt” cũng không có gì là tổn thất! Có đúng hay không?”

Lê? Lý ? Trinh Trinh? Lâu Dịch nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment