Chẳng Màng

Chương 25


Editor: Đờ
Dương Hạ nghe không hiểu Quý Nghiêu nói gì.

Cơ thể y nóng cháy, dán lên người hắn như truyền nhiệt sang, muốn thiêu cả hai thành tro tàn.

Tay y là mồi lửa, châm lửa trên mỗi tấc da thịt.

Dương Hạ chưa từng "ra trận" bao giờ, cũng chưa bao giờ nếm trải cảm giác tình dục của đàn ông chân chính, tóc gáy hắn dựng thẳng.

Dương Hạ nói nhỏ, kinh hồn táng đảm, đồng tử co lại, yếu thế nói: "Điện hạ, ta sai rồi, ta sai rồi mà...."
Trong họng Quý Nghiêu phát ra một tiếng thở dốc sung sướng, giơ tay bịt miệng hắn, cúi xuống hôn lên bờ mi run rẩy, phiền não nói: "Suỵt, công công đừng nói, ngươi mà nói ta không chịu nổi mất."
Đầu óc Dương Hạ mơ màng.

Giọng nói khàn khàn của người thiếu niên truyền vào trong tai, hắn chỉ cảm thấy người này thật không biết điều.

Cửa không biết đã mở ra từ lúc nào, Quý Nghiêu đẩy hắn vào bên trong.

Đèn không được đốt lên, trong phòng tối tới mức khiến người ta hoảng hốt.

Trong trí nhớ của Dương Hạ, mới ngày nào Quý Nghiêu còn là một đứa trẻ con gầy tong teo không biết sao giờ đã lớn thế này, cao hơn hắn, thân hình rắn chắc, cao lớn, giấu kín góc cạnh trong áo gấm tinh xảo hiện giờ bướng bỉnh muốn quấy rối hắn.


Dương Hạ không phải đối thủ của y.

Hắn hoang mang, lo sợ, luống cuống.

Đến khi đầu v* bị bóp chặt, mũ quan đã rơi trên mặt đất Dương Hạ mới kêu thất thanh: "Quý Nghiêu!"
"Ngươi buông ra."
Bên dưới của Quý Nghiêu đã hừng hực lửa cháy, cương cứng chọc chọc Dương Hạ, ghì chặt hắn.

Vú Dương Hạ thật nhỏ, non nớt.

Quý Nghiêu không nhìn thấy, chỉ thích thú chơi đù, buông thả nói: "Không buông.

Núm vú công công thật nhỏ, chẳng giống trong sách cấm công công đưa ta."
Mặt Dương Hạ đỏ lên, vừa tức vừa thẹn.

Mãi mới giật được tay khỏi lòng bàn tay y, vừa định tát đã bị Quý Nghiêu nắm lấy, rút dây lưng Dương Hạ ra trói lại.

Da đầu Dương Hạ run lên, miệng chửi mắng lung tung, sợ hãi dùng chân đá Quý Nghiêu giống như một con thú nhỏ liều chết mà giãy dụa.

Quý Nghiêu cứ hồn nhiên chẳng thấy đau, buộc xong mới thỏa mãn mà hôn cổ tay hắn, nói: "Công công lại định đánh ta, không ngoan tí nào."
Hai tay Dương Hạ bị bắt chéo sau lưng, xiêm y xộc xệch để lộ một nửa lồng ngực.

Đằng sau là bàn gỗ tròn, hắn không còn chỗ để lui.

Dương Hạ thở hổn hển, nói giọng căm hận: "Thứ vô liêm sỉ, hoặc là hiện tại ngươi giết ta đi, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi."
Quý Nghiêu ngừng lại, đoạn, cười khẽ: "Dù sao thì công công cũng đã muốn giết ta từ lâu rồi nhỉ?"
"Vì sao không giết từ đầu đi?" Y giơ tay sờ má Dương Hạ.

Trong phòng tối quá, không nhìn rõ hắn, Quý Nghiêu xoay người đi thắp nến.

Đến khi quay lại, y đối diện với ánh mắt hung ác sắc như dao của Dương Hạ thì bật cười: "Sao công công không giết ta từ sớm đi?"
Y thưởng thức bộ dáng chật vật của Dương Hạ hiện tại.

Vạt áo của hắn bị mình vạch ra, để lộ đầu v* hồng hồng, làn da trắng trẻo, trong sáng lại lẳng lơ.

Ánh mắt Quý Nghiêu lộ vẻ si mê nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Phải chăng vì ta vẫn còn chỗ hữu dụng với công công?"
Dương Hạ trợn mắt nhìn Quý Nghiêu, trong khoảnh khắc hắn không nói nên lời.


Nhìn y càng lúc càng gần, mồ hôi trên trán Dương Hạ chảy xuống, vành mắt ửng đỏ, giật lùi lại theo bản năng nhưng va phải cạnh bàn, hoảng loạn nói: "Quý Nghiêu, ta tìm người khác cho ngươi, đàn bà, trẻ con...!Ta tìm cho...."
Quý Nghiêu bật cười, ánh mắt hung ác, nặng nề nói: "Công công cuối cùng cũng chẳng nhớ lời ta nói."
"Ta chỉ cần công công thôi."
Dương Hạ sợ run lên, ngực phập phồng, cao giọng nói: "Ngươi mở to mắt ra mà nhìn đi, ta là thái giám, là hoạn quan!"
Quý Nghiêu như bừng tỉnh mà "à" lên một tiếng, tầm mắt dời xuống phía dưới của Dương Hạ, nói: "Công công không nói ta cũng quên mất đó, tại công công đẹp quá mà."
Y đến gần món quà mình đã mơ ước từ đâu, vuốt ve cổ Dương Hạ, xương quai xanh gầy gầy, suồng sã đè bẹp đầu v* rồi để nó đàn hồi lại: "Trong cung nhiều thái giám như vậy mà sao chỉ có công công đối xử với ta vậy." Y cười với Dương Hạ, cúi đầu nói: "Có phải là cố ý quyến rũ ta không, hửm?"
Dương Hạ nghĩ, hoang đường quá rồi."
Không phải chưa từng có trường hợp chơi đùa hoạn quan nhưng Dương Hạ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đó, cũng không nghĩ rằng Quý Nghiêu sẽ làm vậy với mìh.

Quý Nghiêu cuối cùng cũng toại nguyện, thích thú đến mức không biết làm thế nào cho phải, hưng phấn đến mức tay run lên.

Y không kiềm lòng được hôn Dương Hạ, hôn lên bờ môi hắn.

Hắn không chịu phối hợp thì Quý Nghiêu cắn, cắn đến mức Dương Hạ bị đau rồi mới ngậm vào, mút đến sưng đỏ lên.

Quý Nghiêu nói: "Vú công công nhỏ thật đó, mềm mại, nhỏ nhắn, cắn một phát là đỏ lên, trông đáng yêu chết đi được."
"Công công thơm quá, thịt lại còn mềm."
"Ta thích công công lắm."
"...!Câm miệng, câm miệng"
Dương Hạ xấu hổ đến đỏ cả cổ.

Tay Quý Nghiêu vừa sờ xuống dưới, mắt Dương Hạ mở thật to, giọng run run: "Quý Nghiêu, Quý Nghiêu!"
Quý Nghiêu cứ như trẻ chưa dứt sữa, si mê mà liếm mút đôi vú đã sưng lên, ậm ừ mà "ừm" một tiếng.

Dương Hạ cố sức muốn gỡ dây trói trên tay ra, hoảng loạn mà tránh sang bên, cong người nói: "Đừng đụng...!Quý Nghiêu, ngươi đừng đụng..."
Quý Nghiêu ngoan ngoãn hỏi: "Đừng đụng chỗ nào?"

Đuôi mắt Dương Hạ đỏ ửng, thân thể gầy yếu run bần bật, làm gì còn phong thái của hoạn quan chuyên quyền.

Quý Nghiêu nói: "Công công nói chẳng rõ làm sao ta biết không nên đụng vào chỗ nào? Là chỗ này?" Bàn tay y nắm lấy hai cánh mông của hoạn quan, ác ý xoa nắn, một bàn tay khác sờ vào đùi trong: "Hay là..."
Dương Hạ sợ hãi, bàn tay kia sẽ gặp phải nơi không trọn vẹn của hắn, thần kinh căng thẳng tột cùng, nức nở gọi: "Điện hạ!"
Hắn hoảng loạn, chẳng phân biệt được phương hướng nữa mà ngã vào lòng Quý Nghiêu.

Khóe miệng Quý Nghiêu cong lên, tươi cười.

Y nhanh chóng đỡ Dương Hạ ngồi lên trên bàn, dỗ dành: "Đừng sợ, công công bảo không sờ, không sờ là được."
Bộ phận sinh dục cương cứng đến phát đau chọc chọc Dương Hạ, y khàn giọng hỏi: "Nhưng chỗ này của ta làm sao bây giờ, cương đến mức đau lắm."
Đôi mắt đỏ ửng của Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu.

Thiếu niên cứ nhìn chằm chằm hắn, trên mặt lộ ý cười nhưng ánh mắt lại hung ác tựa như sắp vạch trần hắn.

Dương Hạ rùng mình, nhìn xuống, nói: "Điện hạ cởi trói cho ta đã."
Quý Nghiêu nói: "Lỡ công công đánh ta..."
Dương Hạ mím môi, không nói.

Quý Nghiêu cúi đầu, cười: "Nếu công công còn bắt nạt ta, ta sẽ lột quần công công..." Y ghé bên tai Dương Hạ, dịu dàng nói: "Đưa ra ngoài, chơi mông công công trước mặt mọi người."
***

Bình Luận (0)
Comment