Chẳng Màng

Chương 37


Editor: Đờ
Chăn đệm mùa hè mỏng.

Hai người giãy giụa như đánh nhau, Dương Hạ vốn gầy yếu, không bằng Quý Nghiêu, cuối cùng cũng rơi vào thế yếu, hai tay bị Quý Nghiêu ghìm chặt.

Quý Nghiêu nói: "Công công rất không nghe lời, cứ thích uống rượu phạt cơ."
Hai má y trúng hai bạt tai, trên người cũng đạp, đau điếng.

Đầu lưỡi y liếm răng nanh, bóp cằm Dương Hạ, cười khẽ: "Công công cứ một mực như vậy, ta gọi người vào, xem ta thương công công thế nào nhé."
"Ta lại không thích người khác nhìn công công, chỉ đành tự tay khoét mắt, rút lưỡi họ." Quý Nghiêu hôn môi hắn, mùi máu tanh tản ra khi môi lưỡi gắn bó.

Dương Hạ thở gấp, chửi y loạn lên: "Thằng súc sinh này! Ngươi còn biết xấu khổ không?"

Quý Nghiêu nói nhẹ tênh: "Ai cơ?"
"Công công mắng à, mặt mũi ta từ lúc ở lãnh cung đã không còn rồi." Y cười lạnh lùng, vỗ đùi Dương Hạ, suồng sã mà ve vuốt mỗi tấc da thịt.

Khi bị lột quần ra, những lời mắng chửi của Dương Hạ bỗng im bặt, như người bị bóp cổ vậy.

Chiếc cổ gầy trắng trẻo ngửa ra, mặt trắng bệch, toàn thân run lên, chẳng nói được câu nào.

Hai người nằm dưới lớp chăn, không thấy ánh sáng, nóng bức lại ướt át, dường như bọn họ là hai gốc bèo mọc ra ở nơi âm u, dơ bẩn, quấn quýt lấy nhau.

Quý Nghiêu quỳ gối giữa hai chân hắn, hôn lên rốn, liếm xung quanh, thở dài nói: "Công công sợ cái gì, chẳng qua là trúng một đao thôi, cho ta xem có sao đâu."
Y cười, vui vẻ nói: "Cả người công công là của ta."
Những lời hoang đường này của y Dương Hạ chẳng nghe lọt tai câu nào, bắp đùi căng thẳng mà co rút lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quý Nghiêu, ta giết ngươi!"
Nói lời hung ác nhưng vì quá xấu hổ và bực tức nên chẳng hề có khí thế, lại còn có vẻ nức nở yếu thế.

Quý Nghiêu chậc một tiếng, tim đập dồn dập.

Y mở chân hắn ra, miệng lưỡi vẫn di chuyển xuống, đến nơi sỉ nhục Dương Hạ nức nở lên, cả người căng như cây cung, chỉ cần một chút nữa là cây cung sẽ gãy đôi.

Chợt, hắn nghe thấy tiếng Quý Nghiêu cười, chiếc lưỡi mềm mại liếm lên, ậm ờ nói: "Công công chẳng có lông luôn này, đáng yêu chết, thế mà giấu không cho ta xem."
Trong đầu Dương Hạ nổ tung, xấu hổ và giận dữ muốn chết, run run cắn môi ngăn tiếng thét chói tai lại.


Dương Hạ tịnh thân sớm, bên dưới trống rỗng, nơi trúng đao bằng phẳng, cắt tận gốc, thịt mềm lõm vào bên trong, đầu lưỡi Quý Nghiêu khiến Dương Hạ càng run hơn nữa.

Dương Hạ rất coi trọng thể diện, bên dưới cũng sạch sẽ.

Miệng lưỡi Quý Nghiêu càn quét qua nơi kia, thô lỗ liếm hôn, lộ ra dục vọng chiếm hữu cuồng nhiệt và si mê.

Nơi kinh khủng như vậy mà Quý Nghiêu lại ngậm trong miệng như bảo bối yêu thích.

Dương Hạ không chịu nổi, rơi nước mắt.

Miệng lưỡi người thiếu niên nóng bỏng như muốn hòa tan nơi xấu xí, không trọn vẹn của hắn, như bị ăn luôn vậy.

"Quý Nghiêu, đừng..." Hắn hoảng sợ đạp chân, niệu đạo không trọn vẹn không chịu nổi kích thích huống chi là bị liếm như vậy.

Bụng hắn giật giật, cảm giác buồn tiểu kéo đến, hắn không chịu nổi mà nghẹn ngào, lung tung cầu xin y: "Quý Nghiêu, ngươi ôm ta một cái."

"Đừng liếm, huhu, ngươi ôm ta."
Ý đồ cầu xin rõ ràng như vậy nhưng Quý Nghiêu vẫn như con chó điên mất hồn, vừa thở hổn hển vừa liếm hôn, bàn tay chảy ròng ròng mồ hôi bóp chặt lấy eo Dương Hạ.

Dương Hạ nhục nhã run run mà vươn tới hôn y, sợ Quý Nghiêu lại liếm phía dưới, cắn môi y, lông mi ướt đẫm.

Quý Nghiêu hít một hơi sâu, nén giận, nũng nịu đáp: "Ta chưa hôn đủ mà..."
Dương Hạ vòng đôi tay bị giữ chặt ôm cổ Quý Nghiêu, ngửa mặt lên vươn ra chiếc lưỡi hồng hồng, run rẩy nói như bị dọa sợ: "Hôn nơi này, Điện hạ, hôn một cái."
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm, ánh mắt trở nên hung ác, lại mê muội, hết cách, nói: "Công công biết rõ sao còn làm khó ta, ngươi sợ cái gì?"
"Ta thích ngươi vậy mà."
*
Chương sau có mất khống chế:.

Bình Luận (0)
Comment