Cũng không đến mức moi tim.
Mặc dù có lúc u ám Quý Nghiêu cũng nghĩ muốn xé rách làn da trắng như tuyết kia ra, lấy dao gảy từng lớp ra xem trái tim của Dương Hạ trông như thế nào.
Thậm chí Quý Nghiêu cảm thấy trái tim Dương Hạ đẹp hơn so với mọi người. Đó là đóa hoa nở ra từ nước bùn dơ bẩn, kiêu ngạo khó bẻ, kiều quý lại nhỏ nhắn mà được vây kín không một kẽ hở, không nhìn thấy, cũng không cho ai chạm vào.
Cứ coi như Quý Nghiêu không quan tâm Dương Hạ không thích y, mặc kệ Dương Hạ phủ nhận điều ấy nhưng cả đời này y với hắn đã bị buộc lại với nhau rồi. Nhưng nếu nói mặc kệ được tất cả thì không phải.
Lòng người tham lam, không biết thỏa mãn.
Từng quyển tấu chương về việc tuyển tú, nạp phi được dâng lên, Dương Hạ lật nhìn mấy quyển, không thèm đọc, chỉ sai người đưa tới cho Quý Nghiêu, đầy cả một án ngự, khiến Quý Nghiêu tức đến bật cười.
Quý Nghiêu hỏi lòng Dương Hạ liệu có khó chịu chút nào không. Dương Hạ nghĩ chậm chạp nghĩ, hắn khó chịu cái gì mới được?
Sớm muộn gì Quý Nghiêu chẳng phải lập hậu nạp phi mà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Qua lại với hoạn quan chỉ là hứng thú nhất thời, là trẻ con chưa hiểu chuyện, từ xưa tới nay làm gì có chuyện như vậy. Đó không phải con đường lâu dài.
Đêm đầu hạ không có gió, hơi oi bức.
Quý Nghiêu nóng đến mất kiên nhẫn, tấu chương xếp cao chót vót, y kêu Dương Hạ đọc cho mình nghe. Giọng nói hoạn quan cao lại chói, Dương Hạ không thích như vậy nên nhả chữ hết sức nhẹ nhàng, chậm rãi, nghe có vẻ ôn hòa.
Đáng tiếc, mười phong tấu chương thì bảy phong liên quan đến việc nạp phi lập hậu.
Quý Nghiêu nói: “Mấy người này ăn bổng lộc mà độc có nghĩ xem ta có lập hậu hay không thôi à? Ăn no rửng mỡ đúng không?”
Dương Hạ bình tĩnh đáp: “Hoàng đế lập hậu là việc đại sự của quốc gia.”
Quý Nghiêu híp mắt lại, đột nhiên nắm vai Dương Hạ, đè người xuống dưới thân, cười khúc khích: “Không thì ta lập ngươi làm hậu.”
Dương Hạ sợ run lên, cau mày: “Hoang đường!”
“Bệ hạ đừng làm càn.”
Quý Nghiêu lười biếng đáp: “Ai làm càn. Công công à, vua không nói chơi, Trẫm nói thật.”
Y nhìn Dương Hạ. Dương Hạ giơ tấu chương lên chắn giữa hai người. Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng: “Từ xưa tới nay chỉ có người con gái làm Hoàng hậu, nào có chuyện lập hoạn quan.”
Quý Nghiêu cười: “Đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến Trẫm.”
Dương Hạ: “…”
Hắn lạnh lùng nói: “Càn quấy!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Hạ định đẩy Quý Nghiêu ra nhưng lại bị y dùng đầu gối chen vào giữa hai ch@n, toàn thân đè lên người y. Người thiếu niên mặc y phục mỏng, cơ thể rắn chắc, thon dài, trong lúc xô đẩy hai người lại càng gần nhau hơn. Bàn tay Quý Nghiêu nóng bỏng, đặt lên ngực hắn: “Công công đúng là vô lương tâm, trong lòng ta lúc nào cũng nghĩ đến công công mà công công chẳng hề nghĩ tới ta.”
“Còn bảo ta lập hậu nạp phi, hửm?”
Mặt Dương Hạ biến sắc, lúc này mới sửa miệng: “Bệ hạ đừng lập hậu, đừng…” Chưa dứt lời đã thấy Quý Nghiêu nhìn hắn từ trên cao, khóe miệng cười đầy ác ý, ngón tay như lưỡi dao vẽ vòng trên ngực hắn, nói: “Rạch ra để ta xem bên trong có phải toàn sắt đá không nào.”
Dương Hạ run lên. Ngón tay dán lên da thịt, lực tác dụng lên không nhẹ không nặng nhưng dường như đang xé mở lồng ngực hắn ra. Dương Hạ cụp mắt nói: “… Không, không phải.”
Quý Nghiêu cười khẩy, ngón tay vạch áo hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Không tin, cởi đồ ra, Trẫm muốn đích thân kiểm tra.”