Hàn Chương không thích Triệu Tiểu Đoạt.
Thằng nhóc này ngu ngốc nhưng võ nghệ lại không tồi, tứ chi phát triển, chuyện gì cũng nghe Dương Hạ, chẳng hề có chủ kiến. Nhưng kể cả vậy, Dương Hạ vẫn tín nhiệm Triệu Tiểu Đoạt hơn.
Triệu Tiểu Đoạt gọi hắn ta là anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở phủ ngoài cung của Dương Hạ. Khi ấy đương tiết mùa thu, trời cao trong vắt, lá cây trong viện rụng gần hết, hơi có vẻ hiu quạnh. Hạ nhân thì cẩn trọng quét lá rụng. Dương Hạ không thích cảnh rụng rơi, sợ xui.
Khi hắn đi vào, Hàn Chương khom người, cung kính gọi: “Cha nuôi.”
Dương Hạ rất trẻ, da trắng, khóe mắt đuôi mày toát lên vẻ sắc bén của kẻ có quyền, áo ngoài đỏ sẫm với hoa văn mãng xà lóe sáng dưới ánh mặt trời trông càng có vẻ tự phụ.
Đằng sau hắn có một tiểu hoạn quan, áo mũ chỉnh tề, là đồng phục trong cung, bên hông đeo thanh trường đao rộng chừng ba ngón tay.
Dương Hạ nói: “Hàn Chương à?” Hắn nói chuyện chậm, giọng thong thả, nhìn hắn ta cười có vẻ ôn hòa: “Lại đây làm quen, đây là em nuôi của ngươi, Triệu Tiểu Đoạt.”
“Tiểu Đoạt, gọi anh đi.”
Hàn Chương ngẩng đầu, tiểu hoạn quan kia cũng ngẩng đầu, hai người ánh mắt chạm nhau. Triệu Tiểu Đoạt có đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng, ánh mắt có khí khái anh hùng của người đàn ông, đôi môi cậu mím lại, không cảm xúc gọi: “Anh.”
Hàn Chương nở nụ cười trước, tỏ vẻ là một huynh trưởng tốt, vui vẻ nói: “Cao thủ cha nuôi tìm được ở đâu đây?”
“Năm nay mới vào cung.” Dương Hạ đáp: “Võ công Tiểu Đoạt không tồi. Tính nó thẳng thắn, ngươi dẫn dắt nó đi.”
Hàn Chương thưa: “Vâng, thưa cha nuôi.”