Triệu Tiểu Đoạt chọc tức Hàn Chương. Mấy hôm Hàn Chương cũng không để ý cậu.
Đến khi Triệu Tiểu Đoạt nguôi tức lại hơi thấp thỏm.
Cậu không hối hận vì đã giết người mà nghĩ rằng không nên làm Hàn Chương nổi giận. Anh của cậu thông minh hơn, cha nuôi cũng bảo cậu học tập anh, vậy thì anh nói gì cũng đúng.
Cậu tự giận bản thân và suy nghĩ thật lâu, phải làm sao cho Hàn Chương hết giận bây giờ. Cậu không dám đi hỏi Dương Hạ, Hàn Chương đã cảnh cáo cậu, không có việc gì thì đừng đi tìm cha nuôi.
Hoàng đế không thích.
Triệu Tiểu Đoạt cũng chỉ hiểu lờ mờ.
Cậu nghĩ thật lâu, cuối cùng nhịn đau mà lấy túi tiền cất ở vách ẩn dưới gầm giường, rút một tập ngân phiếu ra – đau lòng quá.
Triệu Tiểu Đoạt tìm thợ làm quạt cho Hàn Chương. Nan quạt dùng gỗ trầm hương tốt nhất, phần giấy cũng là bút tích của người nổi tiếng đương thời, không thể nói là không đáng giá.
Cây quạt đựng trong hộp gấm được tặng tận tay Hàn Chương. Hàn Chương cầm cây quạt lên, mở ra khép lại, ngón tay thon dài khiến chiếc quạt lại càng tinh xảo.
Hàn Chương cười như không cười, nói: “Ôi trời, hôm nay mặt trời mọc phương nào mà nắng dữ dội vậy.”
Triệu Tiểu Đoạt yêu tiền như mạng, đời cậu chỉ có yêu nhất đao kiếm yêu nhì tiền bạc.
Có một năm, vào sinh nhật Triệu Tiểu Đoạt, Hàn Chương tặng một quyển đao phổ khiến cậu vui đến mức theo sau mông gã gọi anh ơi anh à đến là thân thiết.
Triệu Tiểu Đoạt lạnh lùng nói: “Cho, anh nhận đi.”
“Anh, anh đừng giận tôi.”
Hàn Chương nhìn cậu, đóng quạt lại, gõ gõ lên vai Triệu Tiểu Đoạt, nói: “Anh mà giận cậu thì chắc bị cậu chọc tức chết từ lâu rồi.”
Triệu Tiểu Đoạt ngờ nghệch nhìn gã, lại hỏi: “Anh không giận à?”
Hàn Chương đáp: “Không giận.” Gã nửa thật nửa giả nói: “Sau này đừng lỗ mãng, cậu làm việc như vậy sẽ khiến người ta nói cha nuôi nhiều hơn.”
“Thật sự muốn đối phương câm miệng thì có rất nhiều cách, biết chưa?”
Triệu Tiểu Đoạt: “À.”