“Anh ơi, anh…”
Hàn Chương ngẩng đầu, đôi mắt to của Triệu Tiểu Đoạt nhìn chằm chằm gã, hỏi: “Sao hôm nay anh có vẻ không yên lòng?”
Hàn Chương khép lại cuốn tấu chương đã nửa ngày không lật sang trang tiếp theo, vuốt phẳng, gõ nhẹ lên bàn: “Em có thấy mấy hôm nay Bệ hạ…” Gã ngập ngừng: “Thân cận quá với tiểu thái giám bên cạnh y không?”
Triệu Tiểu Đoạt ngơ ngác nhìn Hàn Chương: “Tiểu hoạn quan nào?”
Hàn Chương nhận ra Triệu Tiểu Đoạt hơi chậm chạp mà, làm sao gã có thể hỏi cậu chuyện như vậy được. Triệu Tiểu Đoạt còn hỏi lại: “Gần gũi nhất với Bệ hạ không phải cha nuôi à?”
Hàn Chương đập cuốn sổ lên đầu Triệu Tiểu Đoạt, nói: “Bên cạnh Bệ hạ mọc thêm ra một tiểu hoạn quan mà em không phát hiện à?”
Triệu Tiểu Đoạt lắc đầu.
Hàn Chương nói: “Nội thị bên cạnh Bệ hạ đều do cha nuôi sắp xếp, chỉ có tiểu hoạn quan kia hai ngày trước tự xuất hiện trước mặt Bệ hạ.”
“Sau đó Bệ hạ mang nó theo bên cạnh, đã hai hôm nay rồi.”
Triệu Tiểu Đoạt mờ mịt hỏi lại: “Nhưng có hoạn quan bên cạnh Bệ hạ… không phải là chuyện bình thường à?”
Hàn Chương day ấn đường: “Ngoại hình tiểu hoạn quan kia hơi giống cha nuôi lúc trẻ.”
Triệu Tiểu Đoạt: “…Hả?”
“Nhất là đôi mắt đó.” Hàn Chương không tỏ vẻ gì nhưng giọng nói lại lạnh đi.
Mãi sau Triệu Tiểu Đoạt mới nói: “Bệ hạ sẽ thích nó?”
Hàn Chương thản nhiên đáp: “Đế vương bạc tình biết bao. Bệ hạ độc sủng cha nuôi đã tám năm, trong hậu cung không nạp thêm người khác đã là xưa nay hiếm rồi. Tám năm trôi qua cũng chẳng có gì đảm bảo Bệ hạ sẽ không chán, sinh ra tâm tư khác.”
Triệu Tiểu Đoạt ngập ngừng: “Không thể nào, mấy năm nay Bệ hạ đối xử với cha nuôi…”
“Đa số đàn ông có mới nới cũ, còn cha nuôi…” Hàn Chương nói: “Dù sao cũng là hoạn quan.”
“Hoạn quan thì làm sao?!” Triệu Tiểu Đoạt đứng bật dậy, nắm thanh đao bên hông, đằng đằng sát khí: “Em đi giết nó.”
Hàn Chương nói: “Đứng lại.”
Gã tức đến bật cười: “Em định giết ai?”
Triệu Tiểu Đoạt bướng bỉnh đáp: “Tên tiểu hoạn quan kia! Nó dám đoạt sự sủng ái của cha nuôi, em đi giết nó.”
“Đến trước mặt Bệ hạ mà giết người?” Hàn Chương cười khẩy: “Triệu tiểu đại nhân đúng là uy phong!”
Triệu Tiểu Đoạt vừa thấy biểu cảm của gã, buồn bực nhưng không dám nói nữa. Một lát sau, cậu không nhịn được mà hỏi lại Hàn Chương: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ chúng ta mặc kệ?”
Hàn Chương đáp: “Cha nuôi còn chưa nói thì cậu vội cái gì?”
Triệu Tiểu Đoạt giật mình: “Phải nhỉ, cha nuôi, hẳn là cha nuôi đã có chủ ý rồi.”
Hàn Chương cười. Một lát sau đôi mắt đen láy của Triệu Tiểu Đoạt mới ngó sang, nhìn chằm chằm gã, hỏi: “Anh, anh có mới nới cũ à?”
Thần thái đang thong dong của Hàn Chương bỗng cứng lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Tiểu Đoạt hỏi: “Anh qua lại với người khác à?”
Hàn Chương đáp: “Anh không.”
Triệu Tiểu Đoạt không hề tin tưởng, cậu “À” lên một tiếng, mắt quét Hàn Chương từ trên xuống dưới, đánh giá. Hàn Chương vẫn thản nhiên đối diện với cậu, lại nói: “Về sau, anh mà qua lại với người khác làm sao em không biết được?”
Triệu Tiểu Đoạt nói: “A.”
Hàn Chương đáp: “Thật đó.”
Triệu Tiểu Đoạt sờ thanh đao bên hông: “Tốt nhất anh đừng để em phát hiện.”
Hàn Chương: “…”
Gã mà qua lại với người khác thật, nếu không muốn để Triệu Tiểu Đoạt phát hiện thì tên ngốc này cả đời cũng chẳng biết được, nghĩ nhiều làm gì.
Hàn Chương véo hai má Triệu Tiểu Đoạt, nói: “Ngoan, anh đây hiểu em nhất mà.”