Chương 16: Đấu Trường Tượng Sơn
Beta: Hana
"Kỳ lạ sao? Tôi lại cảm thấy cậu rất đặc biệt."
-
(*Tượng: Cây Sồi ; Sơn: Núi)
Nam Chi bước vào đầu tiên, Từ Dĩ Niên đi theo ngay phía sau. Đập vào mắt là quảng trường nền đá obsidian* thật lớn, các con đường hoa văn vàng kim từ trung tâm quảng trường trải ra khắp xung quanh, những ký hiệu nhấp nhô như núi như sông tạo thành trận dẫn đường khổng lồ, các yêu quái nắm giữ ngọc chú đều có thể tiến vào Cảng Tự Do từ đây.
*Đá obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch.
Sau một cơn gió mạnh thổi qua thân, Từ Dĩ Niên quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy chim khổng lồ dang cánh bay qua. Có yêu quái đi ngang cũng không thèm phân lực chú ý cho bóng dáng che lấp mặt trời phía trên, thấy chuyện kì lạ chẳng hề ngạc nhiên tiếp tục tán dóc.
"Ngày hôm qua tôi vào chợ đồ cũ mua được một cặp sừng rồng, nghe nói cặp sừng này ban đầu là của một con rồng đỏ không chuyện ác nào không làm đấy."
"Nếu là hàng thật thì cậu lời lắm đó, sừng rồng là vật liệu cực kì hiếm lạ mà."
"Anh em, cậu bất cẩn quá rồi, chợ đồ cũ làm sao có thể mua được sừng rồng thật? Khi nào Cảng Tự Do xử được mấy đám bán hàng giả này, ông đây là người cảm ơn ông chủ Úc đầu tiên luôn."
"Thôi thôi, người ta căn bản lười quản mấy việc nhỏ này." Yêu quái nói xong, dùng mắt ra hiệu vách núi màu trắng cao dốc như đao tạc búa tước phía xa xa, nơi đó có lâu đài cổ nằm trên đỉnh núi trông tựa cung trăng, "Tôi còn nghi ngờ không biết rốt cuộc ở đấy có người ở không kia kìa...."
"Từ thiếu chủ," Giọng Nam Chi vang lên bên tai Từ Dĩ Niên, "Cảng Tự Do lệch múi giờ với bên ngoài, bây giờ ngài có muốn đi nghỉ ngơi không?"
Tự dưng từ sống chết bất ngờ biến thành du lịch ngắm cảnh, Từ Dĩ Niên có hơi mất tập trung, Nam Chi gọi tận hai lần cậu mới lấy lại tinh thần. Phản ứng của những người khác cũng không khác cậu lắm.
"Không cần đâu," Từ Dĩ Niên tỏa sáng hai mắt nhìn chăm chú người cá đang ngáp trong đài phun nước, "Khó có lần được đến một chuyến, phải đến đấu trường xem thử."
Hạ Tử Hành thấy cậu như thể bây giờ sẽ đi dạo ngắm Cảng Tự Do một chuyến ngay, không khỏi sinh ra lòng kính nể: "Mười một rưỡi rồi đó tiểu Từ ca, người cá cũng mệt luôn rồi, cậu còn chưa buồn ngủ nữa."
Thần Nhiên chịu không nổi: "Tôi nói trước, tôi muốn đi ngủ."
Diệp Tiễu không nói gì, nhưng lại ngáp một cái theo vẻ buồn ngủ của người cá.
"Tôi dẫn các cậu đến lâu đài cổ." Cô nói xong, quay sang nói với Từ Dĩ Niên, "Có việc gì ngài cứ gọi cho tôi."
Mấy người Nam Chi đi rồi, Từ Dĩ Niên học yêu quái bên cạnh lấy một tấm bản đồ.
Cậu vừa mở bản đồ, một tinh linh cánh trong suốt bay ra từ bên trong, Từ Dĩ Niên trợn mắt nhìn con tinh linh bé bằng bàn tay, tinh linh cũng trợn mắt nhìn thẳng cậu, hai người đối diện nhau, tinh linh hạnh phúc ôm má.
"Ui cha, thật may mắn quá đi, lâu rồi chưa được gặp khách du lịch nào đẹp mắt như vậy. Tôi là bản đồ số hiệu 10001 Cảng Tự Do, xin hỏi ngài muốn tới chỗ nào?"
"Đấu trường." Tránh cho tìm nhầm chỗ, Từ Dĩ Niên bổ sung thêm, "Là cái chỗ lớn nhất nổi tiếng nhất ấy."
"Đấu trường Tượng Sơn? Thế thì tôi kiến nghị ngài phải mặc quần áo dày một chút, chuẩn bị đủ tiền nữa là có thể xuất phát ngay." Cô nhóc vừa nói vừa bay lên phía trước, "Đi theo tôi nè, bên kia có xe tốc hành đi thông qua thành phố."
"Chờ chút." Một giọng nữ chen vào, Nam Chi bước vội chạy đến trước mặt Từ Dĩ Niên, trên tay cô cầm theo hai túi đồ mới tinh, "Thiếu chút nữa quên nói với ngài, những khu vực khác nhau ở Cảng Tự Do sẽ tương ứng với những mùa khác nhau, nơi ngài muốn tới có thể đang trong mùa đông."
"!" Thấy Nam Chi, tinh linh lập tức thẳng lưng lên, thậm chí cô nhóc còn bay lên cao ơi là cao, tận lực biểu hiện ra dáng vẻ làm việc vô cùng nghiêm túc.
"Cậu xem thử xem cái này có vừa không? Nếu không thích kiểu dáng quần áo, tôi dẫn ngài đi xem những cái khác."
"Vừa rồi, kiểu dáng cũng rất đẹp," Từ Dĩ Niên quét mắt nhìn một túi quần áo to, hơi hơi ngượng ngùng, "Phiền cô rồi."
"Ngài là khách ông chủ mời, đây là điều tôi nên nghĩ tới, ngài đừng khách khí." Nam Chi cười nói, "Vậy chúc ngài chơi vui vẻ."
Là thành phố yêu tộc danh tiếng truyền xa, sở dĩ Cảng Tự Do được tôn kính còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng: những nơi đông yêu tộc tập trung thường dễ xảy ra chuyện, nhưng một trong số những nội quy của thành phố được lưu truyền rộng rãi nhất đó chính là cấm ẩu đả đánh nhau, bởi vậy nơi này hay được đùa vui là vùng an toàn.
Để cân bằng những trói buộc do quy định thành phố mang đến, nơi đây xây dựng rất nhiều các đấu trường to nhỏ khác nhau. Trong đó Tượng Sơn là đấu trường nổi tiếng nhất, quy mô rộng lớn đứng đầu cả hai giới.
Cả tòa đấu trường được xây dựng bên trong thân một cây sồi ngàn tuổi, danh xưng Tượng Sơn cũng chính là bắt đầu từ cây sồi to sừng sững không thể tin nổi này. Giống như lời tinh linh bản đồ nói, bên này đang bước vào mùa đông, bông tuyết lạc bay lất phất trên tán cây, mà hoàn toàn tương phản với cảnh thiên nhiên trong trẻo lạnh lùng, không khí trong đấu trường đang sục sôi ngất trời. Từ Dĩ Niên vừa bước vào, có một chị gái ôm sổ sách tiến lên.
Để che giấu ngoại hình, Từ Dĩ Niện tiện nay mua một cái mặt nạ che nửa mặt, không ít yêu tộc lui tới cũng che mặt giống cậu, thậm chí còn có người khoác áo choàng từ đầu đến chân. Thấy cậu tiến vào, chị gái bán hàng tràn đầy nhiệt tình: "Lần đầu tiên đến Tượng Sơn phải không, muốn chơi cái gì nào? Có muốn uống thử bia từ thân cây sồi của chúng tôi không? Nếu muốn đặt cược, thì cứ đặt cho Hoàng Linh sân số 3 ấy, vị tuyển thủ đó là khách quen ở đây, nghe nói còn là bạn của ông chủ nữa đó."
"Bạn của Úc Hòe?"
Chị gái bán hàng gật đầu lia lịa, hạ thấp cả giọng xuống: "Đêm nay đấu nhóm nhỏ, mỗi một lượt chiến sẽ tổ hợp lại thứ bậc của nhóm tuyển thủ thi đấu trên đài theo thứ tự số hiệu từ 1 đến 10, thẳng đến khi xuất hiện người chiến thắng cuối cùng, nếu cược trúng tuyển thủ chiến thắng, số tiền cược sẽ được nhân đôi đó!"
Trong lúc cô nói chuyện, mấy người bán hàng khác bưng khay đi qua: "Bia thân cây, đặc sản Tượng Sơn đây."
"Thức uống cồn xịn nhất Cảng Tự Do! Chỉ có ở Tượng Sơn thôi!"
"Có ai muốn đặt cược nữa không, trận đấu mới sắp bắt đầu rồi!" Nữ yêu giơ bảng hiệu dáng người xinh đẹp, cô mặc một bộ váy dây ôm dáng phối cùng đôi giày cao gót gót nhọn, thấy Từ Dĩ Niên, nữ yêu thuận miệng hỏi một câu, "Cậu em đẹp trai, muốn thử vận may không?"
Chị gái bán hàng lập tức trừng mắt liếc cô gái kia một cái: "Đây là khách của tôi!"
"Được được được, không giành với chị." Nữ yêu cầm bảng mềm mại cười một tiếng, bình thản chậm rãi rời đi.
Tầm mắt Từ Dĩ Niên dừng ở cái hồ cách đó không xa, hồ lớn nửa trong suốt khắc dưới gốc cây, như thể một tầng băng thật dày ngưng kết lại ở rễ cây vậy. Hơn mười người cá da trắng như tuyết đang ngồi trong đó, một đám yêu quái thiếu tay gãy chân tập trung bên hồ, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng gào thê thảm.
"Bên đó là khu trị liệu, tuyển thủ bị thương sẽ đến đó điều trị." Chị gái bán hàng giới thiệu cho cậu, "Trên da của người cá có một tấm màng mỏng, chạm vào tấm màng này có thể trị khỏi vết thương, nhất là nước mắt của chúng nó, đây là một trong những dược liệu điều trị hiệu quả tốt nhất thế giới."
"Từng nghe nói rồi, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy." Từ Dĩ Niên cảm thấy mới lạ.
Người cá trong hồ vừa điều trị cho bệnh nhân, vừa nói chuyện phiếm với đồng loại: "Bà đây cay đắng khổ sở ở chỗ này làm thêm kiếm tiền, ổng ra ngoài đài phun nước quảng trường đá obsidian tắm nắng, lý do là ổng không muốn chạm vào tay yêu quái nam, sao ổng không nghĩ đến tìm cả Tượng Sơn cũng làm gì có mấy nữ tuyển thủ đi! Chưa từng thấy tên đàn ông nào không đáng tin như vậy____Ê! Tay để ở đâu đó, còn sờ loạn nữa tôi cho cậu chết bây giờ!"
"Chị gái à, chúng ta nói lý miếng đi," Yêu quái nửa người máu thịt lẫn lộn kêu khổ không ngừng, "Cái đuôi chị cứ ngoe qua nguẩy lại, tôi không cẩn thận đụng vào eo chị cũng không thể trách tôi được."
Người cá không tình nguyện chút nào vươn tay, ý bảo hắn nắm chặt cánh tay mình.
Tầm mắt Từ Dĩ Niên thoáng qua một cái, nhìn thấy một cái bảng giá y như chuẩn mẫu.
____Cánh tay một 100 ngàn một cái, cẳng chân cả đùi 150 ngàn, bại liệt 500 ngàn xong việc, rớt đầu thì ra ngoài rẽ trái, nghĩa địa không tính phí.
Cậu nói thầm trong lòng: "Nơi này thật sự hợp pháp đó hả?"
Đột nhiên, bốn phía phát ra tiếng hô hào sục sôi.
Sân thi đấu số 3 chị gái bán hàng nhắc tới vừa nãy xuất hiện hai tuyển thủ. Trong đó có một Hoàng Linh thân hình cao lớn, nửa bên gò má vẽ đầy hoa văn yêu dị màu vàng, hắn vô cùng lẳng lơ hôn gió về phía dưới khán đài, nữ yêu đối diện với đôi mắt của hắn phát ra tiếng thét chói tai, so với trận thi đấu thể thao, trường hợp này càng giống một buổi fan meeting hơn.
Hoàng Linh là chủng tộc yêu quái hỗn huyết mấy trăm năm gần đây mới sinh ra, tìm khắp mọi loại tranh sách yêu tộc trăm năm trước cũng không có bản ghi chép gì về chúng. Gần như toàn bộ Hoàng Linh cùng đến từ Mai Cốt Tràng, yêu quái có năng lực sống sót ra khỏi chỗ quỷ đó đều là những loài khác trong yêu tộc, cứ như vậy, mỗi một Hoàng Linh luôn sở hữu thực lực vượt xa bình thường.
Từ Dĩ Niên thấy Hoàng Linh kia vặn ngón tay hai lần, khớp tay khi cử động phát ra tiếng vang giòn giã. Đối thủ của hắn là một Tham Lang thân thể cường tráng, có lẽ là bất mãn Hoàng Linh gợi lên tiếng xôn xao, Tham Lang xì một tiếng, chủ động xông lên trước tiên.
Đối mặt với đối thủ đang tức giận, Hoàng Linh nở nụ cười ngoắc ngoắc ngón tay út.
Thái độ trêu đùa con kiến này khiến mọi người xung quanh bùng lên tiếng hò hét sôi trào cảm xúc. Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm sân thi đấu không rời mắt, cậu có thể cảm giác được Hoàng Linh này rất mạnh, Tham Lang chắc chắn không phải đối thủ của hắn, nhưng bọn họ giao đấu cần bao nhiêu thời gian? 10 phút? Không, chắc là càng nhanh hơn, có lẽ chỉ cần 3 phút thôi chăng____
Khi Tham Lang vọt tới trước mặt Hoàng Linh, trong sân nháy mắt yên tĩnh hẳn.
Thấy rõ đã xảy ra cái gì, đủ những tiếng hô hào chói tai gần như muốn rung chuyển cả trần nhà đấu trường.
"Gϊếŧ tên đó đi! Gϊếŧ tên đó đi!"
"Bẻ xuống! Cứ như vậy bẻ xuống___Bẻ gãy cổ hắn xuống cho tôi!"
"Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Vòng này lại cược thắng rồi! Người chiến thắng cuối cùng của đêm nay chắc chắn là Tạ Kì Hàn!"
"Tạ Kì Hàn! Tạ Kì Hàn!"
Tạ Kì Hàn dùng một tay nhấc Tham Lang không còn sức phản kháng lên, khác với những người xem không hiểu cách thức, Từ Dĩ Niên có thể thấy rõ Tạ Kì Hàn đỡ công kích của Tham Lang thế nào, trong vài giây tay hắn bao phủ lấy một tầng hoa văn màu vàng, tàn nhẫn đánh thẳng vào bụng Tham Lang. Nếu đoán không lầm, trong nháy mắt đó độ cứng bắp tay Hoàng Linh cũng đủ để so sánh là cứng như sắt thép.
Từ Dĩ Niên liếm liếm răng nanh, máu cũng sôi trào theo những tiếng reo hò xung quanh. Có lẽ do bản tính mách bảo, hoặc có lẽ ảnh hưởng bởi mệnh số, cậu bỗng nhiên rất muốn thật sảng khoái mà đánh một trận.
Ký ức những năm 10 tuổi hầu như chẳng mấy vui vẻ đối với cậu, khi đó mệnh cậu lan truyền đến những thế gia khác, các bạn bè bằng tuổi của cậu nghe theo ba mẹ ám chỉ mà dần dần xa lánh cậu, họ hàng người lớn trong nhà cũng dùng ánh mắt trông kỹ nhất cử nhất động mà đối xử với cậu, trước ngày ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cậu vẫn ngây thơ nghĩ những chuyện này rồi cũng qua đi thôi.
Chỉ cần không phạm sai lầm, dần dà, mọi người chắc chắn sẽ hiểu ra mệnh số hoàn toàn chỉ là những lời nói vô căn cứ.
Mãi đến trước ngày đó, cậu vẫn cứ nghĩ như thế.
Những chuyện vụn vặt ngày đó gần như cậu đã quên đi hết, chỉ nhớ rõ mình vừa học vẽ được một tấm bùa lôi điện, cậu vô cùng vui vẻ về nhà, muốn khoe với ba mẹ mình vừa học được một thứ mới này.
Cũng giống như bao ngày khác, cậu lon ton đi từ hành lang chạy đến phòng khách, bỗng nhiên phát hiện trong nhà có hai nhân viên của cục trừ yêu đến. Cậu dựa vào vách tường, nghe thấy bọn họ hỏi ba mẹ Từ:
"Con của hai vị từng có hành động gì bất thường không?"
"Thằng bé có biểu hiện ra khuynh hướng bạo lực không? Hay có từng vô ý thương tổn đến các vị không?"
"So với những đứa trẻ khác, thằng bé có dễ tức giận hơn hay không?"
Thì ra những nhân viên cục trừ yêu khi ở trước mặt cậu đã rất thân thiện, ít nhất bọn họ chưa từng hỏi cậu những vấn đề tổn thương thế này.
Vô số cảm xúc tiêu cực cuốn lấy phẫn nộ cùng nhau đổ ập xuống, sau cùng tất cả cũng chỉ có thể hóa thành nỗi mất mát cùng bất lực.
Cậu dựa lưng lên vách tường lạnh như băng, cuộn mình lại thành một quả bóng. Vừa không một tiếng động rơi nước mắt, cậu vừa nghĩ.
Hiện thực đúng là không công bằng.
Dù cho cậu có cố gắng hòa nhập thế nào, trong mắt những người khác, cậu vẫn mãi là một kẻ khác thường khó mà xác định.
......
Sau ngày đó, cậu càng thêm chán ghét những quy định cứng nhắc do mệnh số mang đến, chỉ cảm thấy như mình bị trói buộc trong những chiếc gông xiềng vô hình. Mãi đến ngày quen biết Úc Hòe, cậu mới dần dần thay đổi suy nghĩ.
Để ứng phó với thúc giục kết hôn, Úc Hòe tìm cậu giả làm người yêu, đối mặt với vị đàn anh vừa quen biết chưa lâu này, Từ Dĩ Niên không chút nghĩ ngợi từ chối thẳng: "Mệnh của tôi rất kỳ lạ, anh nên tìm người bình thường đi thôi."
"Ý cậu là cái mệnh đại hung đại ác, sinh linh đồ thán đó?"
Từ Dĩ Niên thầm nghĩ tiếng lành đồn gần tiếng xấu lan xa, cái mệnh rách này ngay cả yêu tộc cũng biết.
Cậu gật gật đầu.
"Kỳ lạ sao," Úc Hòe nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ý cười chân thành, "Tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt."
Được thôi.
Từ Dĩ Niên cảm thấy tim bỗng đập nhanh hơn, gông xiềng luôn trói buộc cậu thế mà không biết thân phận leng keng rung động rồi.
Nhờ vào những lời này, tôi sẽ giúp anh thật tốt.
-
Tham Lang mất đi năng lực đánh trả bị khiêng đi trị liệu, trong tiếng hô hào đinh tai nhức óc, Từ Dĩ Niên cảm thấy nhân viên năm đó cũng không nói sai, có lẽ mình có một chút khuynh hướng nguy hiểm.
Giờ phút này, cậu đúng thật vì bầu không khí trong đấu trường mà cảm thấy hưng phấn.
Từ Dĩ Niên quay đầu lại, hỏi chị gái bán hàng: "Bây giờ còn tham gia thi đấu được nữa không?"
"Đương nhiên là được, báo danh ở quầy bên kia." Chị gái bán hàng thấy tay chân cậu trắng nõn, phủ định đi khả năng chính cậu dự thi đầu tiên, "Có phải cậu muốn báo danh giúp bạn không? Tốt nhất cứ bảo cậu ấy tự đến đây đi, cần điền vài thông tin...."
"Tôi tự báo danh cho mình."
Chị gái bán hàng ngẩn ra: "Trận đơn hả?"
"Không," Ánh mắt nam sinh tỏa sáng theo sân thi đấu phía trên, "Trận toàn thể."
Tác giả có lời muốn nói: Con không kỳ lạ, con rất đặc biệt
Đá obsidian
Ảnh minh họa tinh linh
Cây sồi 1000 tuổi ở Anh