Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 11

Thừa Ngân bị Hà Bá bất ngờ đè xuống giường liền thất đảo bát điên. Hắn gào lên.


"Buông... buông, biến thái. Buông ra! Bố đánh chết mẹ mày!"


Thừa Ngân giãy giãy nhưng Hà Bá hôm nay dường như không phải là y của thời điểm mấy ngày trước. Y như gã điên, chỉ trong một khắc đã xé hỷ phục trên người Thừa Ngân, liền lộ ra lồng ngực trắng nõn với hai khỏa hồng đào nhấp nhô, ẩn hiện dưới ánh sáng mờ ảo của đèn cầy trơn bóng.


Y bất giác cảm thấy môi khô miệng khát, liền không nhịn được cúi đầu xuống cắn một ngụm ngậm lấy nút vào. Thừa Ngân liền kinh hãi hét lên một tiếng.


"Ui da... Chó điên, dám cắn bố, thả ra!"


Thừa Ngân tay trái cào vào lưng Hà Bá, đôi chân mệt nhoài vươn lên đá đá liền bị y tách sang hai bên gập khủy chân lại bám vào hông mình. Hông y chắc nịch khiến Thừa Ngân không thể ngọ nguậy. Hai tay bị Hà Bá kéo khỏi đầu nắm chặt lại. Thêm chân bị thương chưa khỏi, cả ngày nay chạy loạn khắp nơi, chưa có thứ gì nhét vào bụng, làm hắn không còn sức lực phản kháng nữa.


Thừa Ngân bất giác cảm thấy số kiếp mình thật quá hẩm hiu. Hết bị bắt cóc làm bồ nhí cho thành chủ, trên đường đi suýt nữa trở thành áp trại phu nhân của thổ phỉ. Tối đến lại nằm trên giường cho tên tám múi này đè. Tại sao khi không hắn lại nhập vào cái xác của một mỹ nam chứ? Quả nhiên hồng nhan bạc phận nha! Thừa Ngân giãy giụa một lúc cũng không hiệu quả đành buông thõng nhận mệnh trời. Hắn chậm rì rì rầu rĩ chán nản nói với cái đầu đang nhấp nhô trước ngực mình.


"Tao không có sữa, mày nút chỗ đó làm cái gì? Tao thoát ra được mày nhất định chết với tao. Cầm thú, tao cứu con chó nó còn quay lại báo ân, còn cứu mày, mày mang tao ra dày vò. Mày là đồ chó. Chó điên! Thả bố ra! Cẩu tạp chủng!"


Hà Bá không để ý đến hắn, miệng liên tục nút nhả đầu nhũ sớm đã sưng đỏ của Thừa Ngân. Hắn nằm như cá chết trên giường, hai tay bị một tay Hà Bá trói chặt trên đỉnh đầu. Cảm giác vừa đau vừa nhột, thật muốn khóc. Hắn đang nghĩ nghĩ, có khi nào một lúc nữa y sẽ hút ra sữa hay không? Đau, thật mẹ nó đau quá!


Bụng dưới nóng rang hừng hực, dường như còn có chút phản ứng với mơn trớn của người kia. Đầu óc muốn nổ tung không kiểm soát được, hắn vừa rên rỉ vừa lầm bầm.


"Ưm... Cẩu tạp chủng, mày nhất định chết rất khó coi... ư... Bố sẽ đè mày, dày vò mày, thao nát cúc mày, thao bốn đời tổ tiên nhà mày! Ngon đụng vào bố... ưm..."


Bất giác Hà Bá ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên, bàn tay di chuyển nắn nắn bờ môi Thừa Ngân.


"Cái miệng nhỏ này của ngươi cũng thật là độc!"


Chưa kịp dứt lời, Thừa Ngân đã nhe răng cắn một cái thật mạnh vào ngón tay y nhưng cắn hụt.


"Còn dám cắn?"


Y lập tức bóp mạnh khớp hàm làm hắn không thể khép miệng lại, rồi cúi đầu luồn lưỡi vào trong miệng hắn mà đâm thọc, quấn lấy lưỡi siết chặt, nút nhả khiến hắn chỉ có thể trợn trừng mắt rên lên 'ư ử'.


"Ư... b... uông... ư..."


Bỗng dưng, Thừa Ngân nhíu mày bùng sức một cái, cả hai người từ trên giường liền lật nhào xuống đất. Hắn lập tức bò ra ngoài cửa, chưa kịp đã bị Hà Bá nắm eo kéo lại lật ngửa xuống đất. Hắn ngóng cổ rống lên.


"Bớ người ta! Cưỡng hiếp trai nhà lành, bớ người ta... ưm..."


Môi lần nữa lại bị đoạt lấy, còn bị hôn đến hôn thiên địa ám. Thừa Ngân có thể cảm thấy lửa nóng hừng hực từ Hà Bá tỏa ra, y hôm nay quá khác thường, giống như bị người khác nhập, khiến bản thân vô cùng sợ hãi. Đã không còn là một kẻ hay nhường nhịn hắn trước đây nữa. Thừa Ngân bỗng dưng thật muốn khóc.


Bất giác, bàn tay lành lạnh của Hà Bá mò xuống dưới chui vào quần Thừa Ngân nắm lấy tính khí hắn tuốt lên tuốt xuống, làm hắn toàn thân nổi lên một tầng gai ốc. Hà Bá rời khỏi môi hắn một đường hôn dọc xuống cổ rồi dừng lại ở điểm nhô trước ngực liên tục đảo đầu lưỡi. Dường như y cắn đã sinh nghiện. Bên dưới dục vọng của Hà Bá đã bành trướng đâm chọc vào bắp đùi của Thừa Ngân.


"Ưm... buông... ưm..."


Tiếng thở dốc liên tục thoát ra, khoái cảm bất ngờ xộc đến khiến Thừa Ngân không còn sức chống cự. Mắt từ lúc nào đã dâng lên một tầng hơi sương, cằm nâng cao hơn đầu, miệng hé khẽ phát ra từng tiếng rên trầm thấp.


"Ưm..."


Thừa Ngân cũng quên mất mình đang làm tình cùng một gã đàn ông. Dường như khoái cảm đã chiếm giữ hết phần lý trí còn sót lại. Cũng lâu rồi hắn không tự thẩm. Từ ngày đến đây chỉ lo cơm áo gạo tiền, hắn cũng không còn nhu cầu sinh lý để giải quyết.


Những động chạm này của Hà Bá khiến Thừa Ngân nhớ đến những bộ GV dâm loạn mà mình từng xem qua. Bất giác, hắn cảm thấy mũi mình nóng lên, cái gì đó ấm ấm đang chảy xuống. Hắn nhíu nhíu mày dùng tay quệt lấy rồi giơ lên nheo nheo mắt nhìn. Trong ánh đèn mờ ảo, hắn trợn trừng mắt kinh hãi.


"Máu... máu. Chết mọe bố rồi!"


Dứt lời hắn nghẻo cổ sang một bên ngất xỉu, Hà Bá liền ngừng động tác. Nhìn thấy máu trên mặt Thừa Ngân, y lập tức nhíu mày thành hàng, dục vọng vì vậy cũng mềm xuống. Y nhanh chóng kéo lại áo cho hắn rồi ôm lên giường.


"Người đâu!"


Bên ngoài một thủ hạ liền bước vào. Hà Bá vô cùng tức giận nhưng y kiềm xuống. Vừa khàn khàn giọng vừa vuốt ve tóc mai trên trán Thừa Ngân.


"Thuốc giải không có tác dụng sao?"


Lúc chiều, bọn thủ hạ đã gọi một đại phu đến khám độc cho Thừa Ngân, xác định đó chính là xuân dược nên đã dùng thuốc giải cho hắn. Nhưng mà không ngờ đến bây giờ ngay tại thời khắc quan trọng lại chảy máu ngất đi, xem ra dược chưa được giải hoàn toàn.


"Gọi đại phu đến đây!"


Một lúc sau đại phu khám xong cho Thừa Ngân thì bắt đầu kê đơn. Hà Bá ngồi trên giường âm trầm.


"Hắn bị làm sao?"


Đại phu nhìn Thừa Ngân y phục lộn xộn, lúc nãy khi khám còn vô tình nhìn thấy một đầu ngực bị cắn đến sưng bầm của hắn. Đại phu âm thầm chém giết trong lòng.


"Ngươi phục dược người ta, chơi cho sướng rồi còn hỏi nguyên nhân? Thật... quá đê tiện nha! Dung mạo anh tuấn đoan chính thế kia hóa ra chỉ là phường thổ phỉ."


Hắn tằng hắng một cái rồi khàn khàn giọng.


"Vị công tử này trúng xuân dược quá mạnh lại không có chỗ phát tiết... cho nên cần tăng thêm liều lượng thuốc giải."


"Có ảnh hưởng gì đến sau này hay không?"


"Uống xong liều này thì sẽ không sao nữa."


"Nếu hắn còn chảy máu lần nữa, ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!"


Hà Bá bất giác gằn giọng, mắt trừng đại phu một cái khiến hắn kinh hồn bạt vía. Sau khi kê toa xong hắn nhanh chóng rời khỏi. Nhưng mà trước khi ra khỏi cửa, dường như đấu tranh nửa buổi y mới dám nói ra suy nghĩ của mình.


"Thứ cho ta nhiều chuyện, nhưng mà xuân dược là thứ không nên tùy tiện dùng. Huống chi thể trạng của vị công tử kia khá yếu ớt, nếu dùng quá nhiều e là sau này sẽ để lại hậu quả khôn lường. Các tiểu quan thường sử dụng vì bọn họ không nghĩ đến tương lai về sau, nhưng vị công tử này cũng không phải tiểu quan. Ngài... nương tay một chút!"


Hà Bá không nhìn hắn mà nhìn người đang nằm mê man trên giường. Y cũng không thèm giải thích với vị đại phu kia, mặc kệ hắn nghĩ gì.


***


Lúc này tại một sương phòng nghi ngút trầm hương, hai thân thể trần truồng quấn vào nhau không một khe hở. Người nằm trên thon dài, gương mặt thanh tú, liên tục thúc cự vật vào cúc huyệt của người nằm dưới thân thể cường tráng, tiếng thở dốc ái muội cùng mùi xạ hương nặc nồng trong không khí.


Người nằm trên thúc vào như đóng cọc, người nằm dưới nhíu mày cắn răng nhịn đau, nheo nheo đôi mắt đầy tơ máu đỏ xen lẫn ôn nhu xoa xoa cánh mông trắng nõn của người đang thao lộng hắn. Hai mái tóc đen dài quyện vào nhau quấn quýt.


Tiếng va chạm nơi mập hợp càng lúc càng mãnh liệt. Sau đó 'hự' một tiếng, người nằm trên liền ngã nhào xuống lồng ngực màu lúa mạch của người nằm dưới thở hỗn hễn.


"Chát!"


Bất giác, người nằm trên ngồi bật dậy vung tay tát vào mặt người nằm dưới một cái khiến hắn nhíu mày lại. Y dùng đôi mắt phẫn hận khinh thường mà nhìn người vừa bị mình đánh, gằn giọng.


"Úc Trì! Ngươi nhớ món nợ ngày hôm nay!"


Dứt lời, y đứng lên lảo đảo bước đi, chưa kịp đã bị Úc Trì ôm lấy thắt lưng kéo lại, cằm tựa trên hõm vai y.


"Ngươi còn mệt, đừng đi!"


"CÚT!"


Hắn ngừng lại, mắt nhắm nghiền hít vào một hơi rồi nặng nề nói.


"Ta sẽ đi!"


Dứt lời, hắn chân thấp chân cao rời khỏi, dịch nhày trắng đục hòa lẫn cùng máu tươi chảy xuống đùi một mảng nhày nhụa. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ lấy áo choàng tùy tiện khoác lên thân rồi từ khuất dạng. Thân ảnh của hắn giữa đêm khuya trở nên có chút cô độc.


Hắn là thành chủ Úc Trì, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tuổi trẻ tài cao, mười hai tuổi đã rong ruổi trên yên ngựa xông pha chiến trường giết giặc. Hắn được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ của Tề quốc. Từng dẫn binh chinh phạt khắp nơi. Nhưng không hiểu vì lý do gì đã chọc giận Cảnh đế, khiến bị đày đến đây làm thành chủ Kỳ An.


Hắn xưa nay nổi tiếng phong lưu, cũng chưa từng có bất kỳ ai nắm giữ được trái tim mình. Người anh tuấn, cao ngất, gương mặt lãnh khốc vô tình hiếm khi nở nụ cười. Dưới lông mày còn có một vết sẹo nhỏ do cung tiễn gây nên. Nhưng đó lại là điểm mê người của hắn. Nữ nhân trong thiên hạ đều muốn bò lên giường Úc Trì. Nhưng hắn lại chuộng nam phong. Hắn yêu thích những thân thể trắng nõn mềm mại phủ phục rên rỉ dưới thân mình.


Trong cuộc đời, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình bị người khác đè dưới thân. Riêng chỉ có người này, Hoàng Cảnh Dương! Y là vương gia duy nhất của Tề quốc, là hoàng đệ cuối cùng còn sót lại của Cảnh đế. Hai người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Hoàng Cảnh Dương tài tử phong lưu tao nhân mặc khách, tựa như bóng trăng đáy nước, hắn vừa chạm tay vào liền vỡ tan.


Hắn từ rất lâu rồi đã yêu thích người này nhưng không thể nói ra. Hôm nay, nhận được tin y đến Kỳ An hội quân, liền bày mưu tính kế phục dược để cùng hắn lăn giường. Hắn đã vì y mà chấp nhận làm kẻ thừa nhận, chịu đựng đau đớn để y tùy ý giải phóng dục vọng của mình.


Chỉ là sau đó đổi lại chỉ có sự chán ghét đến cùng cực của y mà thôi. Hắn một mình đến dục trì tắm rửa. Tỳ nữ hầu hạ đều bị đuổi ra ngoài. Hắn ngã đầu về phía sau tựa vào thành dục trì nhắm nghiền mắt nhớ lại cảnh dâm loạn vừa rồi cùng ánh mắt vừa say mê vừa phẫn hận của Hoàng Cảnh Dương, mà thấy lồng ngực thoáng chút nghẹt thở.


Đêm đó, Úc Trì gọi đệ nhất hồng bài của Tuyệt Yên phường đến khẩu giao cho hắn. Sau đó không thương tình đâm nát cúc huyệt của kẻ đó. Lúc người được đưa ra khỏi phủ đã là nửa đêm, được khiêng ra ngoài.


Sáng hôm sau, Úc Trì tiến đến gian phòng ở Tây sương, nơi nghỉ ngơi của Hoàng Cảnh Dương thì không nhìn thấy y đâu nữa. Hắn liền giáng tay xuống bàn khiến người hầu một trận kinh hãi.


"NGƯỜI ĐÂU?"


"Dạ... sáng nay Ung vương đã ra ngoài hoa viên. Không cho người hầu đi theo."


Úc Trì trầm mặc, mắt hắn giăng đầy tơ máu đỏ, nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài. Đêm qua dù được mỹ nhân hầu hạ nhưng hắn vẫn không cách nào giải phóng được dục vọng của mình. Cả đêm không ngủ được, ánh mắt của Hoàng Cảnh Dương cứ ám ảnh lấy hắn không buông.


Khi đến hoa viên, Úc Trì nhìn thấy Hoàng Cảnh Dương trường bào xanh thẳm phiêu phiêu trong gió, đang hóng mắt ra ngoài ao sen nở đầy những cánh hoa hồng hồng trắng trắng.


"Ngoài này gió lạnh, trở vào trong đi!"


Hoàng Cảnh Dương bất giác nhíu mày một cái cũng không nhìn lại.


"Chán ghét ta như vậy sao?"


Úc Trì vừa nói vừa tiến đến cởi áo choàng màu đen của mình khoác lên vai y.


"Úc Trì! Ta từng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất... không ngờ, ngươi lại âm thầm hãm hại ta. Muốn kéo ta xuống bùn cùng ngươi hay sao?"


Y bình thản nói, tựa như chuyện không phải của mình, không tức giận, không phẫn nộ, nhưng nhiều hơn chút chính là lạnh lùng tàn khốc. Úc Trì nhìn bóng lưng y một chút rồi khàn khàn giọng.


"Ta yêu ngươi! Ngươi muốn có người mạnh mẽ ở bên mình, ta liền trở thành đệ nhất dũng sĩ Tề quốc. Ngươi muốn có thế lực hùng mạnh bên cạnh Cảnh đế, ta liền ngày đêm xây dựng lực lượng cho ngươi. Năm tháng hành quân chiến trường không mệt mỏi cũng là vì lo cho mộng tưởng của ngươi."


Hắn ngừng lại một chút, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người kia mà không khỏi đau lòng.


"...Ngươi muốn làm hoàng đế, ta liền liều mạng giúp ngươi. Trên người ta có bao nhiêu thương tích, bao nhiêu vết sẹo ngươi có biết hay không? Ta cũng là con người, không phải sắt đá, cũng biết đau, cũng biết mệt. Nhưng mà... vì sao nhiều năm như vậy, ngươi cũng không chịu quay lại nhìn ta một lần?"


Hoàng Cảnh Dương cắn chặt răng, môi hơi mím lại một chút ánh mắt không động nhìn ra xa.


"Ta là nam nhân. Hoàng đế sẽ phong hậu lập phi. Ngươi làm cho ta sống bất minh bất bạch, thất loạn bất tao như vậy... còn nói giúp ta?"


"TA YÊU NGƯƠI!"


Bất giác Úc Trì gầm lên nhưng đổi lại chỉ là một bóng lưng lạnh lùng mà thôi. Hắn biết, Hoàng Cảnh Dương người này có bao nhiêu lãnh đạm. Với cả thiên hạ y có thể trưng ra bộ mặt hiền hòa ấm áp. Nhưng mà mỗi khi đối diện cùng Úc Trì mới chính bản thân của y. Hắn cảm thấy trái tim mình đau lắm, tựa như có một mũi dao nhọn đang khẽ cứa đến nhầy nhụa máu tươi.


"Đừng nói lời này với ta. Úc Trì, từ nay trở về sau ngươi chỉ còn là thủ hạ của Ung vương, không còn là bằng hữu của ta nữa! Họa này là do ngươi gây ra, ngươi phải tự mình gánh lấy!"


Dứt lời, Hoàng Cảnh Dương đặt lại áo choàng của Úc Trì lên bàn rồi phất áo rời đi. Một cơn gió hất tung mái tóc y phiêu dật.


***


Hôm sau, mặt trời lên đến đỉnh thì Thừa Ngân mới thức dậy. Toàn thân đau nhức không còn chút sức lực. Hắn nhớ lại chuyện đêm qua liền nhảy khỏi giường chạy đến soi mình trong gương, rồi xoa xoa mặt.


"Không còn chảy máu. Không phải bị ung thư rồi chứ? Khi không chảy máu mũi?...Hay là..."


Bất giác, hắn nhớ đến tiếng mút mát đầu nhũ đêm qua của Hà Bá thì liền giật mình một cái. Hắn nhớ rất rõ, khi đó thân dưới mình có phản ứng.


"Con mẹ nó không lẽ thành gay rồi?"


Hắn đánh đánh vào má mình mấy cái cho tỉnh táo. Nhưng mà vẫn nhớ đến cảm giác tiêu hồn thực cốt đêm qua. Lúc Hà Bá nắm lấy dục vọng của hắn không ngừng bộ lộng, cảm giác đó sướng hơn bất kỳ lần nào tự quay tay của hắn. Bỗng dưng Thừa Ngân rùng mình một cái, không lẽ hắn thực sự bị gay hóa rồi hay sao?


"Bố thẳng, bố thẳng, bố thẳng!"


Hắn lặp lại ba lần cho ghi nhớ rồi đứng dậy. Nhớ đến phải chạy trốn liền lập tức đảo mắt nhìn xung quanh. Bỗng dưng thấy một tay nải nằm ở đầu giường. Chắc chắn là của Hà Bá. Lập tức hắn phi như bay đến giường mở tay nải ra.


"Tiền của bố, tiền của bố, tiền của bố!"


"Tiền nào của ngươi?"


Bất giác từ phía sau Hà Bá áp sát lồng ngực của mình vào lưng Thừa Ngân khiến chút nữa hắn đã nhảy dựng. Hắn liền nhào về phía đầu giường, một tay cầm tay nải, một tay giữ chặt quần như sợ sơ ý liền bị cướp cúc.


Nhìn thấy hắn như vậy, bất giác Hà Bá thật sự muốn cười.


"Ngân lượng và cúc, ngươi chọn đi!"


Thừa Ngân khó tin trừng mắt.


"Gì chứ? Má mày!"


Hà Bá liền cười ha hả một cái liền giật tay nải lại. Nhìn thấy tay mình trống không, bỗng nhiên Thừa Ngân mím môi phồng má, mặt dày lên tiếng.


"Sờ bố cũng phải trả chút tiền chứ? Bộ miễn phí hay sao? Đưa tiền đây!"


"Muốn bao nhiêu?"


"...Mười... không, mười lăm lượng!"


"Ta nhớ không nhầm thì ngươi

Bình Luận (0)
Comment