Chương 1001:
Đến giờ ông ta vẫn chưa hiểu được Diệp Phi lấy đâu ra lá gan đối đầu với Chấp Pháp đường, lại lấy sức mạnh ở đâu ra để giết Mộ Dung Phi Hùng.
“Chỉ sợ là ông không có cơ hội này”
Diệp Phi không thèm liếc mắt: “Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ để ông đoàn tụ với Mộ Dung Phi Hùng”
“Ha ha ha… Mộ Dung Tam Thiên giận quá hóa cười: “Nhóc con, đủ ngông cuồng, tao cho mày sống lâu thêm một giờ nữa, để tao xem thử ngài Miyamoto sẽ giết mày như thế nào.”
Ông ta kiềm chế suy nghĩ muốn giết chết Diệp Phi trong lòng, tránh cho mình vừa ra tay thì Diệp Phi sẽ giở trò sau đó mượn cớ hủy bỏ trận chiến lần này.
“Bốp bốp!” Lúc Miyamoto Takumamoritt còn đang ra sức võ võ tay thì phía sau có một chiếc xe tải chạy đến, mở cốp xe ra để lộ một cái quan tài đen thui.
“Diệp Phi, thấy không, đây là quan tài mà tao mua cho mày: “Đợi khi mày chết tao sẽ tự tay băm mày thành từng mảnh nhỏ bỏ vào.”
“Sau đó sẽ cho người nấu thành thịt cho cha mẹ mày thưởng thức”
Mộ Dung Tam Thiên rõ ràng đã bị Diệp Phi chọc tức, điên cuồng mở miệng: “Giết chết cháu tao, tao sẽ chôn cả nhà mày”
Diệp Phi không hề lay động: “Chỉ dựa vào mấy lời này của ông, tôi nhất định sẽ giết ông”
“Đủ láo toét”
“Ai cho mày lá gan nói những lời này?”
Lúc này trên núi lại xuất hiện thêm một nhóm trai thanh nữ tú, quần áo lụa là, khí thế kinh người, bên người còn có vệ sĩ đi theo.
Đi đầu là một cô gái yểu điệu thướt tha mặt trái xoan miệng anh đào, trên người mặc sườn xám, tóc dài uốn lượn, có vẻ quý khí mười phần.
Chỉ là lúc này gương mặt cô ta tím giận, căn dạy Diệp Phi một trận: “Diệp Phi, mày không biết trời cao đất rộng là gì đã tự ý quyết định, khiến cho liên đoàn võ thuật và giới võ thuật Thần Châu bị ảnh hưởng nghiêm trọng”
“Bây giờ lại khinh thường trật tự của liên đoàn võ thuật nói chuyện ngông cuồng, lại dám đắc tội bề trên, đúng là tội ác tày trời”
“Tao lệnh cho mày lập tức xin lỗi trưởng lão Mộ Dung”
Cô ta cao cao tại thượng ra lệnh cho Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn cô ta, không cần hỏi anh cũng có thể đoán được đối phương là ai, Lục Khanh, chị gái của Nguyên Họa, lần này là người dẫn đầu đội quan sát Thần Châu.
Nhưng mà anh cũng không thèm hòa nhã với đối phương: “Người ta mang quan tài đến trù tôi, còn muốn tôi xin lỗi, cô cảm thấy đầu tôi bị úng nước à?”
“Vậy thì sao?”
Lục Khanh cười lạnh: “Trận chiến này đã định sẵn là mày sẽ thua, trưởng lão Mộ Dung mang quan tài đến cho mày cũng là tránh cho mày phơi thây nơi hoang vu.”
“Chẳng lẽ là mày còn nghĩ mày có cơ hội thắng? Mày cũng không thử nhìn lại xem mày là mặt hàng thế nào!”
“Một hội trưởng quèn lại dám quyết chiến với Thánh Kiếm, không phải muốn chết thì là gì?”
“Một tuần trước bị Miyamoto dạy dỗ vẫn chưa đủ sao”
Người ta dùng một tay là có thể đánh mày bầm dập.”
“Hôm nay mà mày có thể thắng trận này, tao sẽ bò xuống khỏi chỗ này”
“Chàng trai trẻ, còn trẻ là chuyện tốt, nhưng mà đừng lên mặt vênh váo sẽ không tốt đâu”
Cô ta rất bất mãn việc Diệp Phi không đếm xỉa đến quyền uy của cô ta: Tao sẽ cho mày một cơ hội, nếu như mày còn không xin lỗi trưởng lão Mộ Dung thì tự gánh lấy hậu quả.”
Lục Khanh cũng xem là có lai lịch rất lớn, không nói là ở chỗ khác, chỉ là ở Long Đô thôi cũng có rất nhiều người phải lễ phép với cô ta, Diệp Phi lại không biết tốt xấu như vậy.
Mấy cô gái bên cạnh cũng đã trợn mắt nhìn Diệp Phi, đã bị Miyamoto đánh như chó lại còn dám ngông cuồng, đúng là không xem ai ra gì.
Mộ Dung Tam Thiên nở nụ cười thấu hận: “Đúng vậy, tao tặng mày quan tài cũng chỉ làm việc tốt mà thôi”
“Tôi lên mặt vênh váo cũng không cần cô quan tâm đâu!”
Diệp Phi không hề khách sáo nhìn Lục Khanh: “Còn nữa, chuyện của tôi không đến lượt cô xen vào.”
Lục Khanh nghe xong thì càng mất hứng: “Diệp Phi, có phải mày không biết tao là ai không? Nếu không… ai cho mày lá gan nói chuyện với tao như vậy?”
“Mặc kệ cô là ai”