Chương 1004:
Ống tay áo cũng thổi gió làm bay bụi đất, lại còn khiến người ta cảm thấy da thịt đau nhức, ngay cả Lục Khanh đứng quan sát cũng phải theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Thấy cảnh tượng như vậy, hơi thở Cung Tố Cầm cũng dồn dập, trong mắt lóe lên sự điên cuồng, lần này Diệp Phi chết chắc rồi.
Sát ý ngập trời.
Nét! Tránh rồi lại né! Đối mặt với những ống tay đoạt mệnh này, Diệp Phi vẫn bình tĩnh như cũ, uốn éo cơ thể sử dụng Nghênh Liễu Bộ đến mức cao nhất.
Vô số ống tay áo sượt qua mặt, qua tai, qua cổ, qua eo anh, mỗi một đòn đều vô cùng sắc bén, nhưng mà từ đầu đến cuối vãn không thể khiến Diệp Phi đổ máu.
Mấy cái cây và mấy tảng đá phía sau cũng va vào nhau vỡ vụn.
Lục Khanh và Mộ Dung Tam Thiên khẽ nhíu mày, nghĩ rằng rốt cuộc Miyamoto Takumamori làm sao vậy, hơn mười chiêu liên tiếp cũng không giết được Diệp Phi.
Mèo vờn chuột sao”
Nhưng mà có thể thấy Miyamoto Takumamori ra chiêu rất sắc bén, hoàn toàn là dáng vẻ dồn hết sức lực, đùa giỡn với Diệp Phi cũng không cần làm đến mức này.
Chẳng lẽ là muốn hù dọa Diệp Phi”
Nhưng mà cũng đâu cần phải như vậy.
Sau đó Miyamoto lại tấn công mạnh mẽ về phía Diệp Phi.
Toàn bộ bãi đất trống bị ông ta đánh vỡ, hơn mười cái cây xung quanh cũng đã bị gãy đổ, nhưng mà Diệp Phi vẫn không ngã xuống.
Rốt cuộc nhóm người Lục Khanh cũng nhận ra không phải là Miyamoto chơi trò mèo vờn chuột mà là Diệp Phi dùng chiêu trò quỷ quái né tránh.
“Trách không được dám xuất hiện chấp nhận ứng chiến, còn dám đối đầu với tôi, thì ra là học được chút chiêu trò.
Lục Khanh bỗng nhiên nổi giận: “Chuyện này có ý nghĩa sao?”
Cô ta bỗng quát Diệp Phi: “Diệp Phi, dáng vẻ tránh né này của mày là thế nào?”
“Đây là trận quyết chiến, là trận quyết chiến sống chết, mày lẩn trốn có tác dụng gì sao?”
“Đây không chỉ là không tôn trọng ngài Miyamoto, mà còn lãng phí thời gian của mọi người, tao không cho phép mày làm như vậy”
“Bây giờ tao ra lệnh cho mày, không được dùng chiêu tránh né nữa, lập tức đối đầu trực diện đánh một trận với ngài Miyamoto Takumamori.”
Cô ta thực sự rất tức giận, Miyamoto Takumamori có thể dùng một chiêu đánh thắng Diệp Phi, do lại cứ ngang tàng so với ông ta hơn mấy chục chiêu như vậy sẽ khiến nhóm người Yimamoto .Jori mất hứng.
“Tránh né không phải là thực lực sao?”
Diệp Phi vừa tiếp tục tránh đòn của Miyamoto, vừa cười ha ha: “Đạn bắn tới, cô không tránh, không lẽ lấy miệng thổi sao?”
Miyamoto vừa ra tay thì Diệp Phi đã nhận ra ông ta bị thương nên mới từ từ làm yếu ông ta, chỉ có kẻ ngốc mới lấy cứng đấu cứng.
“Đồ khốn, nói vậy mà được?”
“Đạn là đạn, quyết chiến là quyết chiến, quyết chiến là mạnh mẽ đối đầu”
Gương mặt tươi cười của Lục Khanh trầm xuống: “Tao nhắc lại lần nữa, tao không cho phép mày tránh né, nếu không… Tao sẽ tuyên bố là mày thua, còn khiến cho mọi người trừng phạt mày”
Mấy cô gái kia cũng thở hồng hộc chăm chú nhìn Diệp Phi, cảm thấy anh không nên tránh né, người ta mạnh mẽ tấn công, bản thân lại né tránh thì là chuyện mất mặt cỡ nào chứ.
“Không được phép né tránh?”
Diệp Phi lại nở một nụ cười ngạo mạn: “Được, tôi nể mặt cô, bây giờ không tránh nữa”
Diệp Phi vừa nói xong thì khí thế trên người anh bỗng bùng nổ, dường như là lũ lớn tràn đê.
Diệp Phi nhìn về phía Miyamoto đánh liên tiếp ba đòn.