Chương 1008:
Đám người Yimamoto .Jori đều vô cùng đau xót, vô cùng chấn động, dường như là bị người ta rút hết tinh thần vậy.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, trong mắt như có lửa, ánh mắt ngày càng phát sáng.
Tất cả đệ tử của Miyamoto có mặt ở đây đều có cảm giác như cha mẹ mình đã chết.
Lục Khanh và Mộ Dung Tam Thiên cũng ngẩn ra, dù có thế nào cũng không tưởng tượng nổi Diệp Phi sau khi bị cảnh cáo vẫn còn dám giết Miyamoto Takumamoii.
Ai cho Diệp Phi lá gan đó”
Cung Tố Cầm trong góc cũng há mồm trợn mắt, thật không thể nào tin nổi.
“Giết Diệp Phi báo thù cho ngài Miyamoto!”
Trong lúc Lục Khanh đang tức giận giậm chân nhìn chằm chằm Diệp Phi, Sensei Yui bỗng hét lớn: “Giết hắn, giết hắn đi!”
Tất cả đệ tử của Miyamoto đều lao lên, ánh kiếm lóe sáng, sát khí đằng đằng muốn liều chết với Diệp Phi”
“Keng!” Trong tay Diệp Phi lóe lên Ngư Trường, sát ý mạnh mẽ: “Quyết đấu xong không nhận thua, muốn chết hết sao?”
Ánh kiếm lóe lên, trực tiếp chém bay một kẻ địch.
Sau đó lật ngược thanh kiếm chém về phía một để tử khác đang đánh lén từ phía sau.
Không hề dừng lại, tay phải liên tục chém, hai cây kiếm võ sĩ đạo bay lên không trung trực tiếp đâm xuyên qua hai kẻ địch.
Trong chớp mắt, bốn võ sĩ Nhật Bản nhuốm máu chết thảm.
Những kẻ địch theo bản năng lùi về sau, vô cùng căm hận, vô cùng hắn học nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn thấy bốn tên võ sĩ Nhật Bản ngã xuống, Lục Khanh giật mình thở hổn hển quát: “Diệp Phi, mày còn dám giết người?”
“Mày lại phạm thêm một tội nữa, định đi vào ngõ cụt sao?”
Cô ta rất tức giận: “Còn không khoanh tay chịu trói?”
Mộ Dung Tam Thiên đổ dầu vào lửa: “Diệp Phi, mày đang xem thường cô Lục và hiệp hội võ thuật sao?”
“Biết giới võ thuật là gì không?”
“Nó là sợi dây gắn kết giữa những liên đoàn võ thuật và những tổ chức ngầm, đại diện cho ý chí võ thuật và quyền uy của Thần Châu.”
“Mày làm vậy là không nể mặt cô Lục, lại còn làm cho mọi chuyện diễn biến xấu nhất, làm tổn hại tình cảm giữa hai nước.”
Ông ta kích thích Diệp Phi: “Mày sẽ là người mà tất cả mọi người đều muốn diệt trừ”
“Trận đấu hôm nay là một trận đấu công bằng, dù ai nắm quyền cũng không lấy được mạng tôi.”
Diệp Phi quét mắt nhìn những đệ tử của Miyamoto đang bao vây mình: “Tài nghệ của Miyamoto thua kém người khác, các người cũng đừng lại làm ông ta mất mặt”
“Diệp Phi, mày đi chết đi”
“Á!” Sensei Yui thấy đồng đội không dám tiến lên, chỉ đàng một mình hét lên, cầm lấy kiếm võ sĩ đạo lao lên.
Lúc chém tới, ánh kiếm giống như là một dải lụa vắt qua ngân hà rơi xuống chín tầng mây, mạnh mẽ chém xuống, điên cuồng đánh úp về phía Diệp Phi.
Một đòn dùng hết sức lực.
“Muốn chết.
Ánh mắt Diệp Phi vừa lóe lên tia lạnh, lật ngược kiếm va chạm với đối phương.
Một tiếng vang trong trẻo, thân thể Sensei Yui chấn động, cả người bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu tươi.
Kiếm võ sĩ đạo cũng không cầm nổi, rớt ra khỏi bàn tay.
“Lại mạnh hơn rồi”
Trong lòng Sensen Yui hoảng sợ, chỉ có một mình cô ta biết đòn vừa rồi cô ta đã dùng bao nhiêu sức, nhưng mà ngay cả một đòn của Diệp Phi cũng không đỡ nổi.
Vài người Nhật Bản kêu lên: “Yui”
“Ồ? Chưa chết sao?”