Chương 1013:
Vị trí và quyền hạn đã cao hơn Mộ Dung Tam Thiên.
Mộ Dung Tam Thiên có thể khinh thường Diệp Phi, còn có thể khiến liên đoàn võ thuật Nam Lăng gà chó không yên là dựa vào thân phận cấp cao và việc đứng đầu Chấp Pháp Đường.
Bây giờ Diệp Phi đã ngồi trên đầu ông ta, ông ta không cam lòng, lại càng lo lăng.
“Yamamoto đã cút, nhưng mà vẫn có ba chuyện chưa xong”
Quả nhiên sau khi Cửu Thiên Tuế băng bó vết thương cho.
Diệp Phi xong thì xoay người đối diện với Mộ Dung Tam Thiên và nhóm người Lục Khanh nói: “Thứ nhất, tuyên bố với hiệp hội võ thuật, từ này về sau tôi không muốn nhìn thấy cô Lục đây nữa”
“Bất kỳ hội nhóm võ thuật nào chứa chấp cô Lục thì sẽ không bao giờ được hợp tác và qua lại với liên đoàn võ thuật và hiệp hội võ thuật.”
Ông ấy lạnh nhạt kết thúc tương lai của Lục Khanh.
Sắc mặt của nhóm Lục Khanh bỗng thay đổi trong nháy mắt, tất cả các cô ấy đều biết Cửu Thiên Tuế đã nói vậy thì Lục Khanh sẽ không thể nào tồn tại được trong giới võ thuật.
Dù sao thì vô số vinh quang của hiệp hội võ thuật như nhà vô địch đấu vật, nhà vô địch quyền anh, nhà vô địch nào cũng đều là người của liên đoàn võ thuật.
“Cửu Thiên Tuế, ông không thể làm vậy”
Lục Khanh la lớn: “Tôi không có sai lâm gì, ông không thể chèn ép để giới võ thuật tống cổ tôi.”
“Trận đấu hôm nay dù không tính là trận đấu giữa hai nước nhưng mà hai bên vẫn phân biệt rõ ràng”
Giọng nói Cửu Thiên Tuế vẫn lạnh lùng như cũ: “Cô thân là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, gánh trách nhiệm truyền bá tinh thần và chấn hưng trí sĩ của dân chúng”
“Nhưng lại tự cho là đúng ủng hộ chí khí của nước khác, tự diệt uy phong của bản thân, còn vì lấy lòng bọn Yamamoto mà nhiều lần nhục nhã Diệp Phi”
Giọng ông uy nghiêm: “Trời có thể tha cho cô, nhưng tôi không tha cho cô”
Sắc mặt Lục Khanh khó coi cãi lại: “Cửu Thiên Tuế, đó là vì tôi đặt lợi ích chung lên trên, hai nước láng giềng không thể làm chuyện tổn hại đến tình cảm hai nước.”
“Một trận đấu công băng thì cần gì đặt lợi ích chung lên trên?”
“Nếu như Diệp Phi thua, Miyamoto muốn chặt đầu Diệp Phi, cô có đứng ra nói đặt lợi ích chung lên trên không?”
“Không giống nhau…
Mí mắt Lục Khanh nhảy dựng lên: “Thực lực chúng ta không bằng người ta, tất nhiên phải biết luồn cúi”
“Mắt cô bị mù à?”
Cửu Thiên Tuế cười lạnh một tiếng: “Miyamoto chết, Diệp Phi còn sống, rốt cuộc là thực lực của ai không bằng người khác?”
“Nhưng mà chiến thắng của Diệp Phi không phải là vì ngay từ đầu đã trực tiếp chiến đấu”
Lục Khanh không phục nói: “Anh ta dựa vào chiêu trò tà đạo để tránh né làm tiêu hao sức mạnh của Miyamoto mới giành được thắng lợi, tôi cảm thấy điều này không hay…”
“Ai quy định lúc quyết chiến không được tránh đòn? Ai quy định ngay từ đầu đã phải đánh?”
Cửu Thiên Tuế không hề nể mặt nói: “Lẽ nào tôi cầm một cây kiếm 40m chém đến, nhóm người Miyamoto khống tránh, chỉ đứng đó liều mình đỡ lấy?”
“Là cô đang tự sỉ nhục chỉ số thông minh của mình, hay là chửi bọn Nhật Bản ngu ngốc?”
“Hơn nữa ai nói với cô chiêu thức mà Diệp Phi sử dụng là tà đạo?”
“Chiêu thức mà cậu ấy dùng là bí kíp Nghênh Liễu Bộ của phái Võ Đang”
“Cô thân là người liên lạc giữa liên đoàn võ thuật và các môn phái lớn mà ngay cả Nghênh Liễu Bộ cũng không biết, còn lấy tư cách gì ở lại hiệp hội võ thuật?”
Ông trực tiếp quyết định: “Cho cô ba ngày phải cút đi, nếu không tôi sẽ trục xuất ra khỏi hiệp hội võ thuật”
Lục Khanh á khẩu không trả lời được, sắc mặt tái nhợt, cô †a biết là mình xong đời rồi.
Diệp Phi thì sửng sốt, ngạc nhiên khi Cửu Thiên Tuế có thể nhận ra được lai lịch của chiêu thức mình dùng.
“Chuyện thứ hai…”
“Bốp!”
Cửu Thiên Tuế đi đến trước mặt Mộ Dung Tam Thiên, trực tiếp tát một bạt tai.
Mộ Dung Tam Thiên cơ bản không đỡ, cũng không dám đánh trả, kêu thảm một tiếng rồi lùi lại hơn mười mét.
Sau đó ông ta lại đứng lên nở một nụ cười: “Cửu Thiên Tuế…”