Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1025

Chương 1025:

Hai bên vốn không cùng đảng cấp.

Anh ta gào lên: “Nhóc con, đắc tội với ngũ hổ Nam Lăng bọn tao, biết hậu quả không?”

“Bốp!”

Diệp Phi tát một bạt tai khiến thanh niên áo khoác gió lăn trên mặt đất: “Chỉ dựa vào bọn mày mà cũng là Nam Lăng Ngũ hổ? Có phải bọn mày hiểu nhầm về hổ rồi không?”

“Cho dù bọn mày có là hổ thật thì tao vẫn giãm chết như thường”

Diệp Phi lại tát một cái.

Hàm răng của thanh niên áo khoác gió rụng xuống, vẻ mặt đau đớn nhưng mà không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể giữ thể diện: “Tao nói cho mày biết, đăng sau bọn tao có người…”

“Bốp!”

Diệp Phi nhấc chân đạp một cái, trực tiếp đá bay thanh niên áo khoác gió.

“Cút!”

Năm người vô cùng tức giận nhưng cuối cùng chỉ đành nhịn đau chạy trối chết.

Diệp Phi đi đến đỡ cô gái trước mặt dậy: “Cô không sao chứ Vẻ mặt cô gái xinh đẹp thả lỏng, mềm oặt dựa vào người Diệp Phi: “Tôi không sao, cảm ơn anh, cảm ơn anh”

Cô vẫn còn rất sợ, cả người không nhịn được co lại, da thịt không ngừng cọ vào người Diệp Phi, hương thơm và hơi thở cũng phả vào mặt anh.

Rất là dễ ngửi.

Mềm mại thơm tho, nhưng mà Diệp Phi cũng không lợi dụng cơ hội này, đã được thưởng thức vẻ đẹp của Tống Hồng Nhan và Đường Nhược Tuyết, những cô gái xinh đẹp khác rất khó khiến Diệp Phi rung động.

“Không sao là tốt rồi”

Anh đỡ cô gái đến ngồi trên một chiếc ghế đá, sau đó lại đưa tay nhặt túi xách và điện thoại di động của cô lên: “Báo cảnh sát hoặc là gọi cho người nhà đi”

Cô gái nhìn Diệp Phi gật đầu, cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại sau đó nhìn Diệp Phi nói: “Tôi tên là Trần Tích Mặc, rất cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu như không có anh, chỉ sợ là đêm nay tôi đã sống không bằng chết”

“Không biết là anh có tiện cho tôi biết tên không, hôm nào đó tôi nhất định phải trả ơn anh thật tốt.”

Cô dần dần ổn định lại tinh thần, nụ cười trên mặt cũng lạnh lùng hơn.

“Tất nhiên là được, tôi là Diệp Phi.”

Diệp Phi tự nhiên: “Nhưng mà chuyện cảm ơn thì thôi đi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

“Chỉ là đã trễ thế này, một cô gái như cô không nên một mình ra ngoài, lại càng không nên uống nhiều rượu như vậy”

Anh nhắc nhở cô một câu: “Tránh để sau này lại gặp phải người xấu”

Trần Tích Mặc ngẩng đầu lên gật gật: “Tôi và một người bạn thân đến Nam Lăng giải sầu, ngày mai sẽ về, tối nay tâm trạng không vui nên mới gặp nhau uống rượu”

“Càng uống càng uống nhiều nên lại xui xẻo gặp phải mấy tên rác rưởi này”

Giọng nói của cô có vẻ kiên định: “Nhưng mà anh yên tâm, sau này tôi sẽ không buông thả như vậy nữa”

“Tâm trạng không tốt sao, hèn gì…

Diệp Phi tỏ vẻ đã hiểu: “Nhưng mà đi ra khỏi nhà thì nên học được cách bảo vệ bản thân”

“Anh thật là tốt, nếu anh ấy săn sóc được bằng một nửa anh thì…

Trần Tích Mặc nhìn Diệp Phi cảm thán một câu, sau đó lại cười khổ giấu đi câu chuyện.

Diệp Phi hơi nheo mắt lại, xem ra cô bé này thất tình rồi.

Đang trong lúc Diệp Phi định nói gì đó, ngoài ngõ vang lên tiếng ô tô gầm rú.

Sau đó điện thoại của Trần Tích Mặc vang lên.

Trần Tích Mặc nghe điện thoại, sau đó nói với Diệp Phi: “Bạn của tôi đến đón tôi, Diệp Phi, tôi đi trước nhé, hôm nào có cơ hội sẽ gặp lại sau.”

Cô và Diệp Phi còn trao đổi số điện thoại.

Diệp Phi tiên cô đến đầu hẻm: “Hẹn gặp lại”

Gần như đúng lúc đó thì một chiếc BMW lóe lên đèn xe.

Sau đó một cô gái bước xuống xe, cầm chìa khóa xe nhìn xung quanh.

“Vũ Yên, tớ ở đây”

Bình Luận (0)
Comment