Chương 1058:
Hàn Hiếu Trung vốn hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười: “Chẳng trách phách lối như thế, ngay cả tôi cũng dám bắt cóc”
Nếu Diệp Phi là người của nhà họ Tiêu, anh ta sẽ e sợ ba phần.
Nhưng khách quý của nhà họ Tiêu, hoàn toàn không có phân lượng, phải xem nhà họ Tiêu nguyện ý làm vì Diệp Phi tới mức nào.
Đám người phụ nữ áo đỏ lùi về sau vài bước dịu đi bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
“Đừng nói nhảm nữa, lập tức thả Hàn Kiếm Phong, đưa anh ấy tới đây”
Diệp Phi lạnh nhạt nói: “Đừng nghĩ tới chuyện thương tổn anh ấy, anh ấy bị thương thế nào, anh cũng sẽ bị y như vậy”
“Tên kia, nể mặt anh là khách quý của nhà họ Tiêu, tối nay tôi sẽ không làm khó dễ anh và tổng giám đốc Đường”
Vẻ mặt Hàn Hiếu Trung không đổi: “Nhưng muốn tôi thả Hàn Kiếm Phong, không có cửa đâu, có giỏi thì anh đâm chết tôi thử xem”
“Anh đâm tôi, tôi nhíu mày một chút, tôi sẽ là con rùa.”
“Nhưng anh phải nhớ kỹ, tôi chết, anh cũng không ra được cánh cửa này”
“Các anh em của tôi giận dữ lên, ai cũng không bảo vệ được anh đâu.”
Anh ta bày ra trạng thái lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
Diệp Phi mỉm cười: “Nói thật, những thuộc hạ này của anh, căn bản không đủ cho tôi nhét kẽ răng”
Người phụ nữ áo đỏ tức giận: “Khốn nạn, có bản lĩnh thì đấu với tôi một mình, xem tôi có giết anh hay không?”
Cô ta rất phẫn nộ, rất bực tức, theo ý cô ta, cô ta có thể dễ dàng bóp chết Diệp Phi, kết quả lại bị anh bắt cóc Hàn Hiếu Trung áp chế.
Diệp Phi nhìn đối phương nói: “Yên tâm, có cơ hội”
“Không biết tự lượng sức mình”
Vẻ mặt Hàn Hiếu Trung khinh thường nhìn Diệp Phi, không chấp nhận chuyện anh có thể là đối thủ của người phụ nữ áo đỏ, sau đó lạnh giọng nói với Tiêu Quý: “Quản gia Tiêu, không phải tôi không nể mặt ngài… Mà là Hàn Kiếm Phong cầm cung nỏ và xăng muốn mạng tôi, tôi không trừng phạt anh ta, sau này còn lăn lộn kiểu gì? Còn đối mặt với anh em kiểu gì?”
“Hơn nữa mọi người cũng sẽ cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, hôm nay lấy xăng, ngày mai lấy súng, tôi có thể sống yên ổn được sao?”
Anh ta nhìn Đường Nhược Tuyết: “Cho nên hai người muốn cút thì cút đi, không cút thì cùng ôm nhau chết”
Tiêu Quý không xuất anh ta còn lo lắng Diệp Phi sẽ lỗ mãng, không cẩn thận sẽ đâm anh ta. Bây giờ có Tiêu Quý ở đây, anh ta tin Tiêu Quý sẽ khiến Diệp Phi duy trì lý trí.
“Tổng giám đốc Hàn, những lời này của cậu không có đạo lý rồi”
Không đợi Diệp Phi có động tác, Tiêu Quý tiến lên trước một bước, nhìn Hàn Hiếu Trung mở miệng: “Những chuyện đã qua, bà chủ của tôi biết rất rõ”
“Hàn Kiếm Phong tìm cậu liều mạng, chỉ vì cậu sai người lái xe đâm cậu ta, còn thiếu chút nữa đâm chết vợ cậu ta nữa”
“Cậu đừng nói dối, tên gây tai họa đã bị bà chủ tìm được, nếu tiếp tục như vậy, có thể đưa tới cục cảnh sát bất cứ lúc nào: “Cho nên bà chủ bảo tôi tới thông báo cho cậu một tiếng, cho dù là Diệp Phi, tổng giám đốc Đường, hay là Hàn Kiếm Phong, bọn họ đều phải bình yên vô sự”
“Bây giờ cậu nói cho tôi biết, người, cậu có thả hay không?”
Tiêu Quý là một ông cụ bình thường, trong tay ngay cả gậy cũng không có, nhưng trên người ông ta tỏa ra uy áp, như đâm vào lưng đám người Hàn Hiếu Trung vậy.
Mí mắt của Hàn Hiếu Trung giật giật, dù thế nào cũng không ngờ tới, nhà họ Tiêu coi trọng Diệp Phi như vậy, bà cụ Tiêu còn nguyện ý tìm người gây họa giúp anh, thậm chí không tiếc đắc tội mình.
Anh ta hơi khó chịu, cho đến bây giờ chưa từng bị người ta chèn ép như thế.
Nhưng anh kiêu căng tới mấy, cũng biết sự lợi hại của Sở Môn sau lưng nhà họ Tiêu, cho nên nhìn Tiêu Quý cười nói: “Đây là thái độ của quản gia Tiêu, hay là thái độ của bà chủ?”
Tiêu Quý không nhanh không chậm mở miệng: “Cậu cảm thấy, tôi dám “giả truyền thánh chỉ” à?”
Đường Nhược Tuyết tức giận nói: “Bây giờ anh đã như cá nằm trên thớt, để mặc Diệp Phi xâu xé, còn hò hét cái gì?”