Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1062

Chương 1062:

Đúng lúc này, năm sáu chiếc xe gào thét vọt đến Bạch Vân Cư.

Cửa xe mở ra, vợ chồng Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết đi xuống, phía sau còn có mười nam nữ đi theo, trong đó có hai người đàn ông mặc đồng phục.

Rầm một tiếng.

Không đợi Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi ra đón tiếp, Thẩm Bảo Đông đã dùng chân đá tung cửa.

“Lục soát, tìm kiếm cho tôi!”

Ông ta sắc bén gầm rú một câu: “Cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cho tôi”

Bảy, tám người nam nữ lập tức tản ra, xông vào từng căn phòng để lục soát, những tiếng động loảng xoảng không ngừng vang lên.

Ngay cả hành lý và quân áo của đám người Diệp Phi cũng bị ném ra hết.

Thẩm Bích Cầm đang nấu bữa sáng, bà vội vàng chạy ra: “Anh cả, xảy ra chuyện gì thế?”

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Nhìn thấy những bộ quần áo bị xé rách, bà rất đau lòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Bà còn phát hiện, hôm nay không chỉ riêng vợ chồng Thẩm Bảo Đông đến đây, ngoài ra còn có mấy vị trưởng bối trong tộc cũng xuất hiện.

Bọn họ chắp tay sau lưng, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhìn mình và nơi này.

“Bốp!”

Trương Tú Tuyết mang theo khí thế hùng hổ đi đến, một bàn tay đánh vào mặt Thẩm Bích Cầm.

“Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng bà không biết ư?”

“Thẩm Bích Cầm, uổng công chúng tôi đã đối xử với bà tốt như thế, vậy mà bà có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu đấy”

“Hai mươi năm trôi qua, đến chết bà cũng không thay đổi.”

“Trước kia bà tiết lộ bí phương khiến cho chúng tôi tổn thất nặng nề, hôm qua nhân lúc chúng tôi dẫn bà đi sang tên, lại lấy trộm đi bí phương mà chồng tôi đã dày công nghiên cứu?”

“Bà có còn biết xấu hổ nữa hay không? Có còn nhân tính nữa hay không?”

Trong lúc chửi bới, tay của bà ta cũng không nhàn rỗi, đánh cho Thẩm Bích Cầm đầu óc choáng váng, gương mặt sưng đỏ.

Đám người Thẩm Bảo Đông khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản Trương Tú Tuyết đánh người, thậm chí trên mặt bọn họ còn lộ rõ vẻ khoái chí.

Bí phương gì chứ?

Thẩm Bích Cầm tự biện giải cho mình: “Tôi không biết!”

Bốp bốp.

Trương Tú Tuyết túm tóc của Thẩm Bích Cầm, gào thét: “Thẩm Bảo Đông nhọc nhăn khổ sở nghiên cứu ra phiên bản cải tiến của trà thảo mộc, không phải bà lấy trộm nó thì là ai chứ?”

Thẩm Bích Cầm cố gắng giải thích: “Anh cả, chị dâu, em thật sự chưa từng đọc qua, em quả thật không biết”

“Còn ở đó giả vờ ngu ngốc?”

Trương Tú Tuyết đã luyện qua Karate được mấy ngày, bà ta ra tay rất hung ác, trực tiếp giữ lấy một ngón tay của Thẩm Bích Cầm, bẻ ngược lại.

“Nhanh nhận tội cho tôi!”

Thẩm Bích Cầm hét lên một tiếng.

“Không được đánh dì Thẩm”

Lúc này, Tô Tích Nhi lao ra, cô ấy nhìn thấy cảnh này, kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến.

Cô ấy dùng cả hai tay kéo lại Trương Tú Tuyết, sau đó xoay qua đánh nhau.

Thẩm Bích Cầm chính mình bị đánh cũng không sao, nhưng nhìn thấy Tô Tích Nhi ăn thiệt thòi, bà theo bản năng kéo lại.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ rồi nói: Dưới tình huống hai chọi một, Trương Tú Tuyết nhất định không đánh lại được, Thẩm Bảo Đông nhìn thấy tình hình này, ông ta cuống lên.

Thẩm Bảo Đông quát mấy người nam nữ ở bên cạnh mình: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đánh cho tôi.”

Mấy nam nữ kia lập tức xông đến, ba người đối phó với một người, hung dữ kéo Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi ra, sau đó đạp mạnh vào người bọn họ mấy cái.

Bình Luận (0)
Comment