Chương 111:
“Tôi với anh ta không có gì cả.”
Chính cô cũng không biết tại sao mình lại thêm vào câu này.
Diệp Phi nhìn nữ nhân mê hoặc vạn người: “Không có gì mà em còn có mùi nước hoa của anh ta? Chuyện này chỉ xảy ra khi có tiếp xúc thân mật thôi.”
“Anh xong chưa?”
Đường Nhược Tuyết đột nhiên nóng nảy: “Tôi nói không có gì cả, anh có tin hay không, nghi thần nghi quỷ anh không thấy mệt à?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”
Ở bên ngoài lao tâm khổ tứ làm việc, về đến nhà còn phải đối mặt với truy vấn của Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết đương nhiên nồi đóa.
Diệp Phi thấy sắp cãi nhau, anh cố nén không vui: “Về sau có thể không gặp anh ta không?”
“Không gặp anh ta, anh cho tôi khách hàng à?”
Đường Nhược Tuyết đẩy Diệp Phi ra: “Hơn nữa, khi nào thì đến lượt anh hỏi chuyện của tôi vậy?”
“Tôi còn chưa tính chuyện anh cùng Tống Hồng Nhan có quan hệ thân thiết, anh lại chất vần chuyện của tôi là Triệu Đông Dương, ăn no rửng mỡ à?”
Nói xong, cô xỏ giày cao gót, bước vào trong với vẻ chán nản rồi đóng cửa lại thật mạnh.
Diệp Phi buồn bã, thậm chí còn quên xử lý vết thương trên lưng… Sáng hôm sau, Diệp Phi nấu bữa sáng và đánh thức Đường Nhược Tuyết, muốn nói chuyện với cô, kết quả cô lại mặt lạnh rời đi.
Điều khiến Diệp Phi phiền muộn chính là, đến đón Đường Nhược Tuyết không phải Trần Tiểu Nguyệt mà là chiếc Mercedes-Benz của Triệu Đông Dương.”
Diệp Phi lấy điện thoại ra muốn hỏi thêm vài câu, nhưng khi nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy buồn chán … Có thể giữ được người ta, nhưng không giữ được trái tìm của họ, thay vì cố gắng bảo vệ tình cảm của mình, anh cũng có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn … Chín giờ sáng Lưu Phú Quý lái xe đến, Diệp Phi vào trong, sau đó đến thẳng phòng khám Kim Chỉ Lâm.
Nửa giờ sau, Diệp Phi có mặt tại cổng phòng khám Kim Chi Lâm, chưa kịp nhìn xem xung quanh thì một chiếc Cadillac cũng dừng lại.
Tống Hồng Nhan bình thản mỉm cười bước ra khỏi cửa xe.
Áo sơ mi trắng, quần bò, cột tóc đuôi ngựa, duyên dáng mà sảng khoái, Diệp Phi cười đi tới: “Chị bận rộn nhiều chuyện, sao lại tới đây?”
“Tối hôm qua mọi chuyện đã được giải quyết. Không chỉ quét sạch cứ điểm Hùng thị, Hùng Trí bị thương nặng bỏ chạy, mà còn một lượt quét sạch lũ sâu đục khoét.”
Tống Hồng nhan mỉm cười: “Không dám nói lâu dài, tầm năm ba tháng thái bình thì vẫn có, cho nên chị đây mới đến đây chung vui nè.”
Diệp Phi cười: “Mọi việc xong xuôi là được.”
Anh không hỏi quá nhiều về những chuyện giang hồ này, để bản thân không bị cuốn vào không có đường thoát.
“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là những thứ dù lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng chuyện của cậu.”
Tống Hồng Nhan đến gần Diệp Phi, tự nhiên nắm lấy cánh tay của anh: “So với chuyện xấu ở tập đoàn Ngũ Hồ, chị muốn nhìn cậu mở phòng khám hơn.”
“Đến lúc đó chị sẽ là bệnh nhân đầu tiên.”
Diệp Phi sửng sốt: “Chị bị bệnh?”
Sau đó anh lắc đầu: “Không, chị rất khỏe mạnh mà.”
Tống Hồng Nhan nháy mắt máy cái: “Chị có tâm bệnh, tương tư…” Diệp Phi tê rần cả da đầu.
“Được rồi, đùa thôi, không nói chuyện nữa, vào đi.”
Tống Hồng Nhan mỉm cười và bước vào cùng Diệp Phi.
Ngồi ở trong xe, Lưu Phú Quý vẻ mặt rối rắm, phân vân không biết có nên báo tin cho Đường Nhược Tuyết không.
Phòng khám rất rộng, diện tích 1.000m2, phía trước có tiền sảnh và hiệu thuốc, ở giữa có sân và sáu gian, phía sau là bốn gian nhà.
Chỉ là hành lang y tế rất dột nát, không chỉ tường loang lỗ nứt nẻ, mặt đất cũng bị rỗ, vài góc còn có mạng nhện.
Nếu dùng nó để quay một bộ phim ma vào lúc nửa đêm, thì không cần phải phục dựng thêm nhiều.
Hơn nữa, cửa phòng khám vắng tanh, ngoại trừ mười máy bệnh nhân già yếu, đi lại không có máy người chờ, nhà thuốc cũng đóng cửa vì thiếu nhân lực.
Khi thấy Diệp Phi và Tống Hồng Nhan đi vào, họ tò mò nhìn, xem ra đã lâu không có người trẻ tuổi ở đây.
Tống Hồng Nhan liếc nhìn: “Bác sĩ Công Tôn đâu rồi?”
Một người cô mặc đồ đỏ cầm phích uống nước nhiệt tình hét lớn: “Bác sĩ Công Tôn đưa cháu gái đi phơi nắng, chút vào liền đó, cô cậu cứ ngồi đợi.”
Cô cũng rót một cốc nước nóng cho Diệp Phi và Tống Hồng Nhan, sau đó bưng bình giữ ấm của mình uống mạnh một hơi.