Chương 1110:
“Diệp Phi, tôi cảm ơn lời nhắc nhở lần trước của cậu để tôi có thể kịp thời phát hiện ra tình trạng bệnh của mình”
“Vì chuyện này, tôi sẽ đền đáp thật tốt cho cậu”
Trần Thần Hi hời hợt tóm tắt bệnh tình của bà ta, bệnh ung thư dạ dày được phát hiện kịp thời, với một số tiền lớn không những có thể ngăn chặn mà còn có khả năng chữa khỏi cao.
Người phụ nữ đã trải qua cửa sinh tử một lần có chút cảm kích với Diệp Phi nhưng cũng khiến cho bà ta phát hiện ra rằng cuộc sống thì phải buông thả một chút, nếu không sẽ sống uổng phí một đời.
Điều này cũng khiến bà ta càng quyết tâm rằng con gái bà †a không thể đi theo Diệp Phi chịu khổ được.
Diệp Phi bất giác mở miệng: “Bác gái, không cần cám ơn”
“Quan hệ của chúng ta không thân thiết như vậy đâu, gọi tôi là tổng giám đốc Trần được rồi.”
Trần Thần Hi cắt ngang chủ đề của Diệp Phi, bà ta đong đưa chén rượu Hạnh Hoa, mở miệng lạnh lùng nói: “Điều tôi muốn nói hôm nay là với thân phận và địa vị hiện †ại của cậu, hoàn toàn không xứng với Tích Mặc”
“Mong rằng cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tích Mặc.”
Đây có phải là dùng gậy đánh uyên ương không nhỉ?
Đột nhiên Diệp Phi bật cười. Anh không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Trần Tích Mặc và hai người có thể trở thành bạn bè của nhau cũng là do duyên phận. Hôm nay anh đến đây chỉ là để cảm ơn Trần Tích Mặc đã vất vả giúp đỡ trong những ngày qua.
Không phải là một đôi thì làm sao lấy gậy đánh uyên ương được?
Trần Tích Mặc xúc động năm lấy Diệp Phi và hét lên: “Mẹ, không phải mẹ mời Diệp Phi đi ăn cơm sao? Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Hơn nữa, anh ấy đã cứu mạng con hai lần và cũng đã cứu mẹ một lần”
“Anh ấy là người cứu mạng của chúng ta, mẹ đối xử với anh ấy như vậy có thích hợp không?”
Trần Tích Mặc không khỏi lên án mẹ cô ta: “Hơn nữa, dù anh ấy có xấu đến đâu, anh ấy cũng tốt hơn Thẩm Tư Thành mà mẹ đã giới thiệu cho con.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thần Hi chìm xuống: “Ai cho con lá gan để nói chuyện với mẹ như thế này?”
“Tích Mặc, mẹ con cũng là muốn tốt cho con thôi”
Một người phụ nữ uống hết nửa chén rượu Hạnh Hoa, sau đó cười nhìn Trần Tích Mặc: “Đây là cái gì… Diệp Phi là…”
“Đúng, quả thật cậu ta đã từng giúp các người nhưng con cũng có thể giúp cậu ta về mặt vật chất rồi, giống như con sửa sang cửa hàng gì đó cho bọn họ vậy”
“Con cũng có thể miễn tiền thuê cửa hàng thêm vài năm, hoặc đưa cho mấy trăm vạn để đền đáp, không nhất thiết dùng thân báo đáp như thế đâu”
Một người phụ nữ quyến rũ khác cũng khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Đúng vậy, Tích Mặc, thân phận và địa vị của mẹ con, trong vòng tròn của chúng ta, cậu ta không thể chen chân vào được đâu”
“Nếu con liều mạng cùng cậu ta đi khỏi nơi này, hai đứa bọn con cũng sẽ không hợp nhau rồi lại trở thành trò cười cho mọi người, khiến con và Trần Thần Hi mất thể diện”
Lại thêm một người phụ nữ mặt trái xoan khác mùi thơm như lan nhìn Diệp Phi: “Vài tỷ, vài chục tỷ, không giàu có thì cũng sang trọng, con nghĩ làm sao cậu ta vào được”
“Em trai này, nên tự biết bản thân mình như thế nào đi, chỉ là bán trà thảo mộc, chen chúc vào xã hội thượng lưu kiểu gì?”
Bà ta nâng cái chén lên rồi chạm nhẹ với mấy người bạn, sau đó uống sạch chén rượu Hạnh Hoa.
Diệp Phi không giải thích, không phản bác, cũng không tức giận, anh bình tĩnh nhìn mấy người phụ nữ chỉ trích mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phi, ánh mắt của Trần Thần Hi càng thêm khinh thường.
Trong những năm qua, Trần Thần Hi đã nhìn thấy đủ loại đàn ông. Dù là liều lĩnh, thông minh hay đần độn thì họ đều có lòng tự trọng mạnh mẽ và không thể chịu đựng được sự đả kích cùng kích động như này, họ vẫn còn sót lại một chút chính trực.
Nhưng sự bình tĩnh của Diệp Phi thông qua ánh mắt của bà ta lại biến thành da dày, không biết xấu hổ.
Hai chân Trần Thần Hi đan chéo nhau, bà ta lạnh giọng “Diệp Phi, cậu có gì muốn nói không?”
“Tôi với Tích Mặc có ở bên nhau hay không…”
Giọng điệu của Diệp Phi đều đều: “Lời bà nói không được tính, lời bọn họ nói cũng không tính, chỉ có Tích Mặc mới có quyền quyết định”
“Tích Mặc muốn tôi cút đi, tôi sẽ cút ngay lập tức và sau này tôi cũng không lui tới nữa”
“Nhưng nếu Tích Mặc không đuổi tôi đi, tôi nhất định sẽ không rời đi”