Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1112

Chương 1112:

Lúc này, sư phụ Cung cũng quay người lại và nhìn chằm chằm vào Diệp Phi.

“Xin lỗi sao?”

Diệp Phi nhìn Sư phụ Cung rồi thản nhiên nở nụ cười: “Cô hỏi Sư phụ Cung một chút xem ông ấy có thể nhận nổi lời xin lỗi của tôi không?”

“Tại sao Sư phụ Cung lại không thể nhận nổi lời xin lỗi của cậu?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thần Hi trở nên lạnh lùng: “Cậu nói một mớ hỗn độn gì đó, còn vu oan cho Sư phụ Cung rằng ăn món ăn ông ấy làm ra sẽ chết người. Chẳng lẽ cậu không nên xin lỗi sao?”

“Nếu hôm nay cậu không cho Sư phụ Cung một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu”

Mấy người phụ nữ kia cũng lạnh lùng nhìn Diệp Phi.

“Một mớ hỗn độn?” Diệp Phi cười nhạt: “Sư phụ Cung, cái rồi sứ này là phật nhảy tường, tôi nói thế có nhầm lẫn gì không?”

Mí mắt của Sư phụ Cung nheo lại: “Đúng vậy”

Diệp Phi dồn ép tiến lên một bước: “Thành phần nguyên liệu cùng các loại thuốc tôi vừa nhắc tới có cái gì không đúng sao?”

Ánh mắt Sư phụ Cung mất đi sự gay gắt: “Đúng vậy, cậu không chỉ nói đúng thành phần của thuốc mà còn có thể nói chính xác tỷ lệ của chúng”

Trong khi nói chuyện, ông ta đi lại bàn rồi mở nắp nồi sứ ra, đó là món ăn dùng các vị thuốc để làm ra, phật nhảy tường.

“Hả?” Sự thừa nhận của Sư phụ Cung khiến Trần Thần Hi và những người khác vô cùng sửng sốt.

Ngửi mùi để đoán ra món phật nhảy tường thì cũng không phải quá khó, ngửi mùi để biết được có mấy loại thuốc vẫn có thể chấp nhận được nhưng có thể kể ra cả tỉ lệ thành phần thì có chết bọn họ cũng không tin được.

Điều này không phải có nghĩa là Diệp Phi có thể so sánh với thần tiên sao?

Người có tài năng như vậy đủ để chèn ép tất cả các loại thuốc và mỹ phẩm trên thị trường, chỉ cần Diệp Phi ngửi mùi, anh có thể chế tạo chúng theo đúng tỷ lệ thành phần.

Trên đời này làm sao lại có người như vậy chứ?

Bọn họ không tin nhưng thái độ của Sư phụ Cung đã nói cho họ biết đây là sự thật. Đôi mắt Trần Tích Mặc sáng lên, cô †a càng ngưỡng mộ Diệp Phi hơn.

“Thanh niên trẻ, cậu có chút đạo hạnh đấy”

Sư phụ Cung thở ra một hơi dài, trấn tĩnh lại rồi nói: “Tuy nhiên, cậu vẫn cần phải xin lỗi tôi”

Vẻ mặt Diệp Phi lãnh đạm: “Thật sao?”

“Tôi thừa nhận rằng khứu giác của cậu vượt xa người thường. Tôi ngưỡng mộ điều này từ tận đáy lòng”

Sư phụ Cung chấp hai tay ra sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Phi: “Thế nhưng cậu đã vu khống tôi.”

“Món phật nhảy tường này tôi làm theo chỉ dẫn của bí thư cổ xưa và tôi cũng đã tự mình kiểm định tư liệu và dược tính.

Làm sao có thể chết người được?”

“Hơn nữa, mỗi ngày sẽ có một món ngẫu nhiên, trước khi dọn ra, tôi sẽ tự mình nếm thử, món phật nhảy tường này cũng không ngoại lệ: “Tôi uống hơn nửa bát, đã qua nửa canh giờ, nếu ăn vào chết người thì tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao bây giờ tôi vẫn không sao chứ?”

Giọng nói của ông ta rất lớn: “Cậu cần cho tôi một lời giải thích”

Diệp Phi mỉm cười: “Vậy Sư phụ Cung tin tưởng món phật nhảy tường này không có vấn đề gì sao?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là không có vấn đề”

Sau khi Trần Thần Hi ngạc nhiên thì bà ta cũng bình tĩnh trở lại: “Chúng tôi không có thù oán gì với Sư phụ Cung. Làm gì có chuyện ông ấy hại chúng tôi?”

Mấy người phụ nữ kia cũng gật đầu phụ họa, bọn họ cảm thấy rằng Diệp Phi làm vậy là để bọn họ để ý tới.

Trần Tích Mặc do dự n lệp Phi, anh nên xin lỗi đi, tránh để Sư phụ Cung phải tức giận”

Diệp Phi mỉm cười: “Sư phụ Cung, hay là ông nghĩ lại đi, món phật nhảy tường thực sự không có vấn đề gì sao?”

“Đừng cố làm ra vẻ thần bí nữa, món phật nhảy tường một chút vấn đề cũng không có”

Sư phụ Cung cũng bày ra mặt vẻ tự hào: “Ngay cả những vị thuốc trong đó cũng đã được tôi đích thân kiểm chứng. Sẽ không có trường hợp nguyên liệu nấu ăn tương khắc nhau dẫn tới người ăn bị trúng độc chết.”

“Ha ha, ông thông hiểu sự tương tác khắc chế lẫn nhau của các vị thuốc sao?”

Bình Luận (0)
Comment