Chương 1130:
Bà ta đưa khuôn mặt tỉnh xảo xinh đẹp đến gần tai Diệp Phi: “Nhưng bây giờ cậu hối hận cũng đã muộn”
“Cậu không thể quay về quán trà thảo mộc năm trăm mét vuông mà chỉ có thể vùi mình ở cái nơi mười mấy thước vuông này”
Mấy người phụ nữ kia nhìn quán trà thảo mộc mười tám mét vuông rồi che miệng cười.
Tính toán đến mức như vậy thì đúng thật là vận mệnh được nâng đỡ luôn thấp kém hơn người.
“Hối hận không?”
Diệp Phi nhìn Trần Thần Hi cười cười: “Tổng giám đốc Trần, bà sẽ sớm biết rốt cuộc bà đã mất đi cái gì”
Trần Thần Hi nghe vậy nở nụ cười khinh thường: “Diệp Phi, lời cậu nói ra rất mạnh mẽ nhưng chẳng có chút ý nghĩa gì cả.”
“Tôi sẽ mất đi cái gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết rõ cậu đã mất đi Tích Mặc”
“Không chỉ mất đi tình yêu mà còn mất đi tình bạn và sự tán thưởng của tôi.”
“Có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy bây giờ cậu nhẫn nhịn mở quán trà thảo mộc như vậy là cậu rất có tâm huyết, có can đảm quyết không từ bỏ.”
“Nhưng ở trong mắt chúng tôi thì cậu chính là đồ không biết tự lượng sức mình”
“Một quán trà thảo mộc mười mấy mét vuông khai trương muốn giành danh tiếng với công ty dẫn đầu về trà giá trị trăm tỷ trên thị trường, không phải đầu óc bị nước vào thì là cái gì?”
Bà ta vươn ngón tay thon dài chỉ vào quán trà thảo mộc của Diệp Phi: “Đừng nói nhà họ Thẩm chèn ép mà cho dù không ai đối phó các cậu thì các cậu cũng sẽ không có một ai giúp đỡ đâu.”
“Tổng giám đốc Trần, nói chuyện thì đừng nói quá vẹn toàn để tránh mất mặt như lúc ở nhà hàng Hoàng Đình”
Diệp Phi nhìn người phụ nữ thướt tha trước mặt, cười nói: “Nói không chừng danh tiếng của tập đoàn Thẩm Thị sẽ bị tôi giành lấy vào ngày khai trương”
“Ha ha, cậu cảm thấy có thể sao?”
“Mũi của bà rất nhạy, cũng có nghiên cứu chút về thảo dược nhưng không có nghĩa bà là người giỏi làm ăn”
Trần Thần Hi vòng hai tay trước ngực rồi đạp giày cao gót phát ra mấy tiếng: “Tôi thấy cậu nên đặt cọc mấy giỏ hoa đi, nếu không đến lúc đó trước cửa trống vắng thì thật sự sẽ rất khó coi, rất mất thể diện đấy”
Diệp Phi cười cười: “Không cần, tôi còn đang đau đầu vì không có chỗ để đây”
“Ha ha ha…”
Mấy người phụ nữ mặc sườn xám thấy Diệp Phi kiêu ngạo như vậy lại nở nụ cười.
Không có chỗ để, nói như thật, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra mà tự cho mình là cậu chủ của mọi nhà rồi còn lấy khí thế của lãnh đạo?
Có lẽ nhìn khắp cả Thiên Thành cũng chỉ có mình Diệp Phi tự cho là vậy.
“Ting ting”
Trần Thần Hi đang muốn châm chọc Diệp Phi thì lại nghe thấy điện thoại di động rung lên. Bà ta lấy ra xem mới biết là tổng thư ký của tập đoàn Thiên Ảnh gọi đến.
Một thư ký mà bà ta đã tốn rất nhiều tiền để tạo quan hệ.
Trần Thần Hi vội đeo tai nghe lên, bên trong truyền ra giọng của một cô gái: “Tổng giám đốc Trần, tôi mới vừa biết tin ngày mai chủ tịch Thích sẽ bay đến Thiên Thành…”
Thích Man Thanh sẽ tới Thiên Thành?
Trần Thần Hi hơi giật mình vì không nghĩ tới chủ tịch tập đoàn sẽ đến Thiên Thành, sau đó mừng như điên, đây chính là cơ hội tốt để mình lấy lòng.
Sau đó bà ta thấp giọng nói: “Chủ tịch Thích đến Thiên Thành xử lý chuyện gì sao?”
Giọng đối phương có hơi do dự: “Hình như tham gia hoạt động của một công ty trà thảo mộc, bà ấy lấy thân phận cá nhân tham gia cho nên tôi không biết là công ty nào.”
“Công ty trà thảo mộc?”
Trần Thần Hi ngẩn ra nhìn tập đoàn Thẩm Thị đối diện: “Nhà họ Thẩm có khả năng khá lớn vậy sao?”
“Bộp”
Đúng lúc này tiếng động cách đó không xa vang lên, bảng hiệu trà thảo mộc Thái Bà bị Trần Tích Mặc tự tay đập vỡ.