Chương 1170:
“Cậu còn làm ồn nữa thì sẽ khiến quản gia Chu tức giận đấy, hoặc sẽ làm trễ nãi việc chữa trị cho cô Uông. Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ chờ ngồi tù đi”
Anh ta còn nhìn về phía quản gia Chu: “Quản gia Chu, làm phiền đuổi những người không có phận sự ra chỗ khác đi, tránh ảnh hưởng việc chữa trị của tôi đối với cô Uông”
Diệp Phi khẽ nhíu mày: “Anh như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy”
Quản gia Chu nhìn về phía Diệp Phi: “Chàng trai trẻ tuổi, cậu cũng là bác sĩ sao?”
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Không sai, tôi cũng là bác sĩ”
Quản gia Chu truy hỏi thêm nữa: “Vậy đang làm việc tại bệnh viện nào thế?”
Diệp Phi dứt khoát trả lời à trung y, mở y quán ở Trung Hải, đến Long Đô chơi mà thôi.”
“Ha ha, trung y…”
Triệu Dũng Hoa cười lạnh một tiếng: “Tên nhóc này, trung y hả? Tôi thấy cậu không khác gì một tên lừa gạt cả”
Quản gia Chu lãnh đạm cười nhẹ: “Vị bác sĩ trẻ tuổi này, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng mà ở đây có bác sĩ Triệu là được rồi”
Ông ta tỏ ý ở đây đã không cần Diệp Phi nữa.
Mọi người cũng đều gật đầu phụ họa.
Nếu như Diệp Phi là một ông lão trung y thì những lời nói vừa rồi sẽ có sức thuyết phục hơn, thế nhưng anh chỉ là một người trẻ tuổi nên khó có thể khiến người khác tin phục được.
Diệp Phi càng giống như một người tranh thủ cơ hội để đặt cược một ván thật lớn hơn.
Từng người một đều khế lắc đầu, dám tính toán lên người cô Uông, thật đúng là không sợ chết mà.
Mấy cô y tá che miệng lại cười khẽ, ánh mặt lộ ra sự khinh thường cùng chê bai: Một tên bác sĩ không đâu ra đâu cũng muốn tranh đấu với người đứng đầu Thanh Phong Đường, thật là không biết tự lượng sức mình mà.
“Nhưng mà…”
Diệp Phi còn muốn nói gì đó nhưng quản gia Chu đã không nhịn được vẫy tay: “Thôi đi đi, đừng làm ảnh hưởng bác Sĩ Triệu”
Diệp Phi cười khổ một tiếng, cứ thuận theo duyên phận vậy. Đối phương không tin tưởng mình, không tin y thuật của mình thì đó chính là nhân duyên của mình và bệnh nhân chưa đến.
Tuy nhiên Diệp Phi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Các người tự sắp xếp ổn thỏa đi”
Diệp Phi khế lắc đầu, bỏ lại một câu cho đám người ở đó rồi rời đi…
Gương mặt xinh đẹp của mấy cô y tá đều hiện vẻ chê bai: “Cố làm ra vẻ”
“Người trẻ tuổi bây giờ chỉ biết làm đẹp mà thôi, không chịu học đến nơi đến chốn”
Triệu Dũng Hoa từ chối cho ý kiến, trực tiếp hòa tan aspirin thành nước rồi chậm rãi rót vào miệng cô Uông.
Ngay lập tức, chân mày đang nhíu chặt của cô Uông từ từ buông lỏng ra, vẻ thống khổ trên mặt cũng giảm đi mấy phần.
Triệu Dũng Hoa thở phào một hơi, dù sao đây cũng là cô chủ nhà họ Uông, xem bệnh cho cô ấy cũng rất có áp lực, bây giờ không sao thì tốt rồi.
Quản gia Chu giơ ngón cái lên: “Bác sĩ Triệu, tôi nhất định sẽ nói với ông Uông nhớ ơn cậu”
Triệu Dũng Hoa mừng rỡ như điên: “Cảm ơn quản gia Chu, cảm ơn…”
Mọi người bốn phía đều võ tay ủng hộ.
“A…”
Ngay tại lúc này, đột nhiên cô Uông lại mở mắt ra, hai tay che cổ họng thở hổn hển từng ngụm một.
Sự dồn dập thống khổ kia cứ giống như cá rời nước vâỵ.
“Cô chủ, cô bị gì vậy?”
Quản gia Chu thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, sau đó thét lên với Triệu Dũng Hoa: “Cậu mau đến xem cô chủ bị gì nè?”
Triệu Dũng Hoa đang đắc thắng thì giật cả mình, nhanh chóng bò lại bên cạnh cô Uông và lấy thiết bị kiểm tra.
“Là hen suyễn… Triệu Dũng Hoa bỗng luống cuống: “Thật sự là cái miệng xui xẻo của tên kia nói đúng rồi, cô chủ bị hen suyễn mãn tính”