Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1189

Chương 1189:

Lâm Thu Linh gắng sức nói: “Cậu ta muốn mượn đao giết người, cậu ta đã chính mồm thừa nhận, đêm nay cậu ta đến đây không phải chỉ để giết những kẻ kia mà còn để giết mẹ nữa”

“Những người này không muốn giết mẹ, thế là cậu ta đâm mẹ!

“Nhược Tuyết, cậu ta muốn mẹ chết, cậu ta muốn mẹ chất…

“Ôi, ôi, mẹ cảm thấy mẹ sắp chết rồi, sắp chết rồi…” Bà ta khóc nức nở, máu me khắp người, có vẻ vô cùng đáng thương, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.

Uông Kiều Sở nhẹ nhàng vung tay lên: “Mau đi cứu dì Lâm”

Hai bác sĩ đi theo lập tức xông lên cấp cứu, phòng trường hợp Lâm Thu Linh mất máu quá nhiều tử vong.

Đường Nhược Tuyết buồn bã nhìn Diệp Phi, muốn nói cái gì đó nhưng cả người cô run rẩy, không thể mở miệng được.

Diệp Phi cũng nhìn Đường Nhược Tuyết.

Anh rất muốn giải thích cho cô rõ ràng mọi chuyện nhưng khi nhìn thấy Uông Kiều Sở xuất hiện, đầu óc anh bị ảnh hưởng, không nghĩ ra được lời giải thích nào.

“Diệp Phi, anh đúng là độc ác”

“Tự anh va chạm với sát thủ liên lụy đến dì Lâm đã đành, anh không cố gắng cứu dì ấy thì thôi, nhưng anh không nên một mặt nói muốn cứu dì ấy, một mặt lại lừa Nhược Tuyết chứ”

Uông Kiều Sở bước lên trước một bước đứng bên cạnh Đường Nhược Tuyết: “Anh và dì Lâm có mâu thuẫn với nhau, anh không muốn cứu người cũng được nhưng anh không nên ngăn cản Nhược Tuyết hành động theo bổn phận của một người con gái.

“Bây giờ anh lại mượn đao giết người, không, là cầm dao giết người.”

“Nếu không phải chúng tôi chạy tới đúng lúc thì bây giờ dì Lâm đã bị anh giết chết rồi, sau đó lại giá họa cho sát thủ?”

“Diệp Phi, anh làm vậy anh không thấy có lỗi với Nhược Tuyết sao? Không phụ sự tin tưởng của cô ấy với anh sao?”

Giọng nói Uông Kiều Sở sắc bén: “Cả mẹ vợ anh cũng dám giết, anh còn là người không?”

Diệp Phi không để ý đến Uông Kiều Sở, anh chậm rãi đi tới trước mặt Đường Nhược Tuyết: “Em cũng cảm thấy là anh giết mẹ em sao?”

“Diệp Phi, em biết bà ấy khiến anh bị nhục nhã nhiều lần, em cũng biết anh hận bà ấy nhưng tội của bà ấy không đáng chết đúng không?”

Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi nghẹn ngào nức nở: “Tại sao anh cứ nhất định phải lấy mạng của bà ấy chứ?”

Nếu là người khác, Đường Nhược Tuyết sẽ không nghĩ như vậy nhưng mâu thuẫn giữa Diệp Phi và mẹ cô quá sâu sắc, cô không hề nghi ngờ gì chuyện Diệp Phi muốn bóp chết mẹ.

Giống như mẹ cô hận không thể bóp chết Diệp Phi vậy.

Diệp Phi thở dài một tiếng: “Em vẫn không tin tưởng anh?”

Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng: “Em cũng muốn tin anh, nhưng chuyện đã thế này rồi em phải tin anh thế nào đây?”

Vừa rồi lúc cô xông vào, cô chính mắt nhìn thấy Diệp Phi cầm dao đâm vào bụng Lâm Thu Linh, khuôn mặt lạnh lùng và hung ác đó bây giờ cô nghĩ đến còn run.

Diệp Phi cười buồn bã: “Em đã cho rằng anh muốn giết Lâm Thu Linh rồi, anh có giải thích như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì cả”

“Không phải giải thích không có tác dụng mà là anh quả thật quá đáng sợ…” Uông Kiều Sở nói tiếp: “Trăm phương ngàn kế làm tổn thương người mãi mãi không đề phòng anh”

“Đồ ăn cháo đá bát, đừng lừa dối con gái tôi nữa…” Lâm Thu Linh được nâng lên cáng cứu thương còn nói thêm một câu: “Mày nói với Nhược Tuyết, mày có từng nói mày muốn tao chết không, muốn mượn đao giết người không?”

Lâm Thu Linh được cầm máu và băng bó đơn giản, cảm nhận được chút sức sống, càng căm thù Diệp Phi hơn.

Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phi.

Đây là một cơ hội cuối cùng.

Diệp Phi thẳng thắn: “Không sai, tôi đã từng nói vậy”

Bình Luận (0)
Comment