Chương 1202:
“Ông đau khổ vì mất con thì bà Diệp cũng đau khổ, con cháu Diệp Đường đã mất cũng khổ mà đứa con bị vứt bỏ sẽ càng khổ hơn”
“Hơn hai mươi năm nay ông không đi tìm cậu ấy, không đi đền bù cho cậu ấy mà chỉ lo áy náy, tự trách rồi đi tìm cái chết thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Không phải là ông không đi được mà là ông không muốn gánh vác trách nhiệm, không phải là ông không cầm kiếm được mà là ông không dám đối mặt với thất bại của chính mình”
“Nếu như tôi là đứa bé kia thì chắc chắn tôi sẽ hận ông, ghét ông, bởi vì sự hèn nhát và vô dụng của ông mà để cho tôi sống cô đơn lạnh lẽo hơn hai mươi năm…” Giọng Diệp Phi nhẹ nhàng nhưng Diệp Trấn Đông lại nghe như sấm đánh bên tai, từng câu từng chữ làm ông ta run rẩy, ánh mắt ông ta cũng dần dần trở nên tức giận.
Nhóm Hoa Yên Vũ không hiểu chuyện gì nhưng Hoa Thanh Phong thì giật mình.
Ông ta vô thức nắm chặt nắm tay.
Đột nhiên ông ta biết vướng mắc trong lòng Diệp Trấn Đông vì đâu mà ra.
“Đà điểu, hèn nhát, bà Diệp đau khổ, sống lạnh lẽo… Đột nhiên đôi môi khô quất của Diệp Trấn Đông bắt đầu cử động rồi nói chuyện một cách khó khăn, vẻ đau khổ trên mặt cũng càng ngày càng sâu.
Châm bạc cũng run rẩy theo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra, vô số khí huyết đang được kích hoạt ở trong thân thể Diệp Trấn Đông.
Còn thiếu một kích nổ cuối cùng! Lúc Diệp Phi khẽ cau mày thì Hoa Thanh Phong đi tới nói nhỏ vào tai Diệp Trấn Đông: “Diệp Phi chính là đứa bé kia!”
“A…” Hoa Thanh Phong vừa dứt lời thì đột nhiên Diệp Trấn Đông lại rống lên.
“Phụt…”Vô số châm bạc văng tung tóe, sau đó ông ta phun ra một hớp máu đen…
“Chú Diệp, chú sao rồi?” Uông Thanh Vũ thấy thế bèn bước lên phía trước hỏi han ân cần: “Diệp Phi, chú Diệp bị làm sao vậy?”
Diệp Phi nhổ toàn bộ kim châm cứu trên người ông ta ra, anh nói: “Xong rồi, bây giờ phải tĩnh dưỡng thôi”
Hoa Yên Vũ sững sờ: “Đã xong rồi sao?”
Diệp Trấn Đông không nói gì, ngay cả vết máu ngay miệng cũng không thèm lau, ông ta dùng hai tay vịn xe lăn, hai chân run rẩy đứng lên. Ông ta nhìn chăm chăm vào Diệp Phi, hai ta vươn ra phía trước: “Con… con…”
Diệp Phi bối rối, anh phát hiện ánh mắt của Diệp Trấn Đông vô cùng nồng nhiệt, tràn đầy kích động, nghi hoặc, hưng phấn tựa như muốn hòa tan anh luôn vậy.
Uông Thanh Vũ mừng như điên: “Chú Diệp, chú có thể nói chuyện rồi sao? Chú có thể đứng lên rồi ạ?”
“Trời ạ, đứng lên được thật kìa, quá thần kỳ”
“Xem ra vừa rồi đúng là do máu bị tích tụ trong lòng…”
“Cậu thanh niên kia không đơn giản đâu, hai mươi năm mãi không hết bệnh, mà cậu ta chỉ tốn có một tiếng đã trị xong rồi”
“Ông Hoa không có thổi phồng cậu ta, cậu ta đúng là có thực lực đấy”
Thấy Diệp Trấn Đông không những có thể đứng lên mà còn có thể mở miệng nói thì mọi người xung quanh vừa kinh ngạc vừa bàn tán xôn xao, thi nhau ca ngợi Diệp Phi.
Hoa Yên Vũ há miệng nhỏ tỏ vẻ không thể tin được răng Diệp Phi thật sự trị được bệnh của Diệp Trấn Đông. Chỉ là thực tế “đẫm máu” nhanh chóng ập tới, sau một phen kiểm tra tại chỗ cùng với dụng cụ đo lường, bác sĩ nói rằng các chỉ số cơ thể của Diệp Trấn Đông có chiều hướng tốt lên.
“Diệp Phi…” Diệp Trấn Đông kéo dụng cụ trên người, còn dùng sức đẩy bác sĩ ra, sau đó lảo đảo tiến lên phía trước. Ông †a nhìn chằm chằm Diệp Phi, tâm trạng vô cùng kích động.
Mí mắt Diệp Phi giật giật, anh không biết ông ta có ý gì đây nhưng khi thấy Diệp Trấn Đông sắp té ngã thì anh vươn tay nâng ông ta lên: “Chú Diệp, cẩn thận một chút.”
“Diệp Phi…” Diệp Trấn Đông ôm cổ Diệp Phi, ông ta nhắm mắt lại để cảm nhận: “Con… con đúng là… là đứa bé đó.”
“Diệp Phi… quả nhiên cậu không khiến chúng tôi thất vọng, cậu đúng là tuyệt vời thật đấy!” Lúc Diệp Phi hoang mang nhẹ thì Hoa Thanh Phong đi tới kéo Diệp Trấn Đông ra, sau đó cười nói với Diệp Phi: “Để tôi đỡ Tiểu Diệp đi nghỉ ngơi, cậu bốc cho ông ấy mấy thang thuốc, sau đó cứ bảo Yên Vũ sắc cho nhé”
“Tiểu Diệp, sức khỏe của cậu vừa mới có khởi sắc, cậu hãy tịnh dưỡng thật tốt nhé, đừng quá kích động” Ông ta cứ nắm tay Diệp Trấn Đông, cũng ngăn ông Diệp Trấn Đông đến gần Diệp Phi.
Diệp Trấn Đông nheo mắt lại, ánh mắt nồng nhiệt lúc đầu nay đã bình tĩnh trở lại, sau đó ông ta an vị trên xe lăn, để Hoa Thanh Phong tiễn mình về phòng nghỉ ngơi.