Chương 1204:
“Thứ nhất, khi Diệp Phi đã có đủ năng lực” Hoa Thanh Phong xoay người nhìn Diệp Trấn Đông: “Lúc đó cậu ấy trở về sẽ không khiến người ta cảm thấy rằng Diệp Phi trở về để chiếm lời mà để khiến Diệp Đường thêm vinh quang, trở thành niềm tự hào của họ. Đó là thời cơ chín muồi”
“Đây cũng sẽ khiến ông cụ Diệp hiểu rằng, Diệp Phi trời sinh nổi loạn không phải là tai họa mà là quý nhân của nhà họ Diệp, nếu không thì cậu ấy sẽ không vào được cửa nhà họ Diệp”
“Thứ hai, cậu có đầy đủ năng lực bảo vệ cậu ấy, một khi cậu ấy nhận tổ quy tông thì sẽ có rất nhiều người muốn giết cậu ấy. Hai mươi năm trước các ông đã để lạc cậu ấy, thì hai mươi năm sau đừng thất bại trong việc bảo vệ cậu ấy nữa”
Ông ta vỗ vai người bạn cũ: “Thanh kiếm rỉ sét nhiều năm như cậu nên mài giữa lại đi.”
Hai tiếng sau, Hoa Thanh Phong và một đoàn bác sĩ đi ra rồi đứng trước mặt mọi người thông báo rằng sức khỏe của Diệp Trấn Đông đã có khởi sắc. Nghe tin này, Uông Thanh Vũ mừng như điên vọt tới cửa ôm chầm lấy Diệp Phi đang ngắm cảnh, không kìm được hoan hô lớn.
Cơ thể mềm mại cọ xát khiến Diệp Phi ho khan một tiếng: “Cô Uông này, có người đấy”
“Tôi vui lắm!” Bị Diệp Phi lên tiếng nhắc nhở, gương mặt Uông Thanh Vũ hơi đỏ lên, cô ta luống cuống tay chân thả Diệp Phi ra: “Anh đừng để ý nhé”
Diệp Phi trêu chọc một câu: “Tôi được hời mà, có gì mà để y “Quả nhiên đàn ông không phải thứ gì tốt” Uông Thanh Vũ trợn mắt nhìn Diệp Phi, sau đó cô ta đưa tay ra: “Diệp Phi, y thuật của anh lợi hại như vậy, một lần nữa tôi mời anh đảm nhiệm Phó giám đốc công ty rượu Thanh Vũ. Tôi trả anh một nghìn vạn, ngoài ra anh sẽ được hai mươi phần trăm cổ phiếu giá trị của công ty nữa. Nếu anh giúp gia tộc của tôi vượt qua kỳ kiểm tra này thì tôi sẽ cho anh năm mươi phần trăm cổ phần. Nếu ba tháng sau vẫn chưa hoàn thành thì tôi sẽ tặng cả công ty cho anh luôn”
Uông Thanh Vũ nhận định Diệp Phi là nhân tài khó có được: “Diệp Phi, gia nhập với chúng tôi nhé.”
Diệp Phi xoa đầu cười khổ: “Chuyện này… chỉ e là phải từ chối cô rồi”
“Tại sao vậy?” Uông Thanh Vũ hỏi: “Anh có công việc tốt hơn à? Cho dù có thì tôi cũng không ngại anh đảm nhiệm Phó giám đốc đâu”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Công việc thì không có, nhưng mà…”
“Không có công việc, vừa hay anh tới công ty Thanh Vũ làm việc đi” Uông Thanh Vũ nháy mắt xinh đẹp nhìn Diệp Phi: “Hay là anh cảm thấy tiền ít quá? Vậy anh ra giá đi, chỉ cần tôi có thế…
Diệp Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền bạc đâu”
“Vậy chứ là cái gì? Diệp Phi, tôi thật lòng mời anh đấy”
Uông Thanh Vũ thật sự sốt ruột: “Có anh gia nhập thì tôi mới có một tia hy vọng cuối cùng”
Cho dù không biết Diệp Phi phải làm gì để giúp mình, nhưng có một người y thuật cao siêu như vậy bên người thì trong lòng Uông Thanh Vũ lập tức có cảm giác an toàn và tín nhiệm.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ta biết Diệp Phi nhất định sẽ trợ giúp cô ta. Uông Thanh Vũ không có đường lui, cô chỉ có thể tuân theo bản năng mà đánh cuộc một lần.
“Tôi mặc kệ, anh phải đồng ý, nếu không thì tôi không tha thứ cho anh đâu” Uông Thanh Vũ vươn tay muốn níu tay Diệp Phi lại, cô ta sợ anh bỏ chạy.
Lúc này, bên ngoài sân có không ít bác sĩ đi tới, thấy cảnh tượng như vậy thì mọi người đều hiếu kỳ hóng hớt.
“Ôi chao, thần y Diệp và cô Uông là một cặp à? Đúng là trai tài gái sắc!”
“Không sai, không sai, cô Uông có tâm địa thiện lương, thần y Diệp là người nhân hậu, đúng là trời đất tác thành”
“Ở bên cạnh thần y Diệp còn hơn gả cho một cậu ấm ăn chơi trác táng, cô Uông thật tinh mắt”
Nghe những lời này, đột nhiênUông Thanh Vũ hơi đỏ mặt nhưng trong lòng cô ta lại mừng rơn cả lên. Sau mấy lần tiếp xúc với Diệp Phi, cô ta phát hiện anh còn mạnh mẽ hơn mấy tên cậu ấm mà cô ta biết kia gấp mười lần, ngay cả anh trai Uông Kiều Sở nhân tài kiệt xuất của cô ta cũng kém anh một bậc.
“Diệp Phi, anh có nghe không? Tất cả mọi người đều hiểu lầm anh là bạn trai tôi, nhất định anh phải phụ trách đó!”
Vì để giữ Diệp Phi lại, Uông Thanh Vũ cũng bất chấp tất cả: “Anh không gia nhập công ty của tôi thì anh chính là tên đàn ông phụ bạc”
“Cô Uông à, tôi thật sự không thích hợp làm Phó giám đốc gì đó, tôi cũng không thích đi làm công ty” Diệp Phi bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là một bác sĩ thích xem bệnh cho người ta, cô hãy bỏ qua cho tôi đi mà”
Mỗi ngày phải mang giày tây đi làm, đi tiếp khách, đi xã giao, Diệp Phi cảm giác chưa tới ba ngày là anh sẽ điên mất thôi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất đây là em gái của Uông Kiều Sở, mà anh là kẻ địch của nhà họ Uông, sao anh có thể chung đường với cô ta được?