Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 121

Chương 121:





“Cút, cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày nữa.”





Công Tôn Uyên phẫn nộ trợn tròn mắt nhìn Viên Tĩnh: “Tôi nói cho cô biết, căn nhà này, cô đừng mơ sẽ lấy được, hôm nay tôi sẽ sang tên cho cậu Diệp đây.”





“Không…” Viên Tĩnh hét gầm lên: “Sao ông cậu có thể như vậy được chứ? Cháu là họ hàng thân thích của ông cậu, Diệp Phi chỉ là một người ngoài, dựa vào đâu mà đem căn nhà này cho anh ta chứ?”





“Dựa vào cái gì?” Công Tôn Uyên hừ một tiếng: “Dựa vào việc tôi vui vẻ, dựa vào việc cậu ấy chữa được bệnh cho Thiến Nhi.”





Viên Tĩnh không cam lòng hét lên: “Anh ta căn bản là không biết y thuật, anh ta đang lừa dối mọi người đấy, anh ta không thể nào khiến cho chị họ đứng lên được…”





Còn chưa nói xong, khuôn mặt cô ta tràn đầy kinh ngạc, khó tin nhìn về phía Công Tôn Thiền.





Lúc này đây, Công Tôn Thiến đang dựa vào xe lăn chằm chậm đứng lên, trên khuôn mặt mang theo niềm vui không gì sánh được: “Chân cháu có sức rồi, có cảm giác rồi…”





Công Tôn Uyên và Tống Hồng Nhan cũng ngây cả người, không ngờ tới Công Tôn Uyên lại có thể đứng lên nhanh như vậy.





“Trước mắt đừng cử động.”





Diệp Phi đỡ cô ngồi xuống: “Cô hãy ở trên xe lăn tĩnh dưỡng thêm ba ngày nữa, ba ngày sau thi xuống đất tập luyện…”





Công Tôn Thiến mỉm cười: “Đều nghe theo anh…”





Diệp Phi kê thuốc xong, Công Tôn Thiến liếc mắt nhìn qua, ánh mắt long lanh, nét chữ cứng cáp, mỗi một nét đêu vô cùng hoàn hảo, mạnh mẽ mà có lực.





Điều này tựa như được chát lọc hết những gì được gọi là tinh túy trên văn tự trung hoa vậy, thật sự là vô cùng đẹp.





Cô nhìn chữ, nhìn chân, rồi lại nhìn Diệp Phi, có chút hiếu kỳ đối với vị thần y trẻ tuổi này.





Tống Hồng Nhan theo bản năng mà cảnh giác, khoác chặt lấy tay Diệp Phi.





Viên Tĩnh thấy Công Tôn Thiến đứng lên được thì không ngừng oán hận đập liên tục lên mặt đất, sau đó cắn răng chạy đi.





Chỉ là khi cô ta vừa mới chạy đi được mấy bước thì Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Dù sao cũng từng quen nhau, báo cho cô một tin.”





“Hoàng Đông Cường bị ung thư phổi thời kỳ cuối, cũng chả còn bao nhiêu thời gian nữa đâu.”





*Cô muốn giành cái gì thì mau ra tay đi, nếu không đợi đến khi anh ta chết rồi thì một người không danh không phận như cô ngay cả khoản tiền đầu tư vốn cho quán bar cũng phải trả lại cho Hoàng gia.”





Khuôn mặt của Viên Tĩnh nhát thời trở nên trắng bệch, sau đó biến mắt trong tầm mắt của Diệp Phi… Công Tôn Uyên phản ứng lại rồi xông lên phía trước, nhìn cháu gái tựa như muốn nói cái gì đó nhưng lại biến thành nước mắt, sau đó nắm chặt tay Diệp Phi nói: “Cậu có ơn cứu mạng đối với chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ quên.”





“Ngôi nhà này nó còn không đủ để thể hiện sự cảm kích của chúng tôi đôi với cậu.”





“Công Tôn Uyên tôi đã quyết định rồi, từ nay về sau, tôi sẽ gọi cậu là sư phụ…”





“Sư phụ ở trên, đại sư huynh ở trên, xin hãy nhận một lạy của Công Tôn Uyên tôi…” Hoàn toàn không cho Diệp Phi có cơ hội để phản ứng, Công Tôn Uyên đã đùng đùng dập đầu ba cái xong rồi, lại còn cài cả Tôn Thánh Thủ nữa chứ, bị lừa rồi! Bị đưa vào tròng rồi! Diệp Phi nhìn Công Tôn Uyên rồi thở dài, hồ ly đúng là vô cùng giảo hoạt mà…





Những ngày tiếp theo, Diệp Phi bận tối mắt tối mũi.





Công Tôn Uyên đã chuyển nhượng khu phòng khám rộng 1.000m2 cho Diệp Phi đứng tên và kiên quyết từ chối khoản tiền 50 triệu của anh theo giá thị trường.





Ông lấy cớ Diệp Phi đã chữa khỏi cho Công Tôn Thiền, từ chối nhận số tiền kia.





Diệp Phi bát đắc dĩ, đành phải nhận Công Tôn Uyên thành đồ đệ, còn truyền cho ông phương pháp châm cứu “Tam Tài Thông U” để trả ơn việc anh chiếm cứ phòng khám.





Công Tôn Uyên như nhặt được báu vật, treo bảng tạm dừng hành nghề y, ngày đêm luyện tập phương pháp châm cứu kia.





Ông muốn làm cho danh hiệu “Vua Kim Châm” của mình trở nên xứng đáng.





Tôn Thánh Thủ thấy thế ở lại Lâm Kim Chỉ luôn, còn tỏ vẻ đáng thương quần láy Diệp Phi.





Diệp Phi cười truyền thụ “Cửu Cung Hoàn Dương” cho ông.





Thế nên, hai đại thần y nhốt mình trong phòng để thực hành châm cứu, còn dán thông báo cấm túc hai mươi mốt ngày.





Diệp Phi bó tay với cả hai, quay sang điều chỉnh tỉ mỉ cho Công Tôn Thiền, để cô có thể thoải mái đi lại.





Sau khi Công Tốn Thiến khỏi bệnh, cô quấn lấy Diệp Phi muốn học y với anh, Diệp Phi thấy cô không có kiến thức căn bản nên đã giới thiệu cô với trợ lý của Thẩm Yên.





Anh chuẩn bị để tương lai Công Tôn Thiến có thể tiếp nhận công ty dược Bách Hoa.





Trong khoản thời gian này, rất nhiều bệnh nhân đến Kim Chi Lâm để chữa bệnh, trừ một số bệnh khó chữa, còn lại đều là những bệnh nhẹ và đau nhức nhẹ.





Diệp Phi mở cửa hậu viện, gọi Tôn Bất Phàm đến khám bệnh, đó là một sự luyện tập cho anh ta.





Sau khi giải quyết những vấn đề vụn vặt này, Diệp Phi bảo Chương Đại Cường cử một đội kỹ sư đến trang trí lại phòng khám.





Chương Đại Cường không gọi thêm ai, tự mình dẫn một đội nhân sự cấp cao đến trang trí.





Nhất thời, một đoàn người bước từ Lâm Kim Chỉ ra, hàng chục công nhân khí thế ngất trời.

Bình Luận (0)
Comment