Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1216

Chương 1216:

Đường Phong Hoa ở lại thì một chiếc xe BMW màu đỏ được lái đến và dừng trước cửa Thanh Phong Đường.

Cửa xe vừa mở ra thì Đường Nhược Tuyết bước ra trong bộ đồ công sở: “Chị cả, chị không thể yên lặng một chút sao?”

Đường Nhược Tuyết chưa ngẩng đầu lên thì đã mở miệng nói với giọng lạnh lùng: “Viện điều dưỡng đàng hoàng thì không ở, lén lút chạy ra đây làm gì?”

Ngay lập tức, cô đã ngây người ra khi bất ngờ nhìn thấy Diệp Phi.

Diệp Phi lạnh lùng chào: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Đường”

“Chị cả, nên về rồi, đừng để người khác phải lo lắng nữa”

Đường Nhược Tuyết liếc Diệp Phi một cái, không trả lời rồi nhìn về phía Đường Phong Hoa, nói: “Trong nhà đã đủ loạn rồi, đừng gây thêm rắc rối cho em nữa”

“Nhược Tuyết…” Đường Phong Hoa giật mí mắt, không trả lời, rõ ràng là có phần sợ em gái.

“Em không hỏi thử tại sao chị cả lại chạy ra ngoài, chị ấy sống ở nhà có vui hay không mà lại muốn chị ấy yên lặng một chút, đừng gây thêm rắc rối cho em”

Giọng Diệp Phi mang hơi hướng chế giễu: “Tổng giám đốc Đường, em vẫn cứ ích kỉ như ngày nào”

Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết trở nên nặng nề, cô vãn không trả lời Diệp Phi: “Chị cả, mau cùng em trở về viện điều dưỡng, chiều nay em còn phải gặp mấy khách hàng nữa”

Diệp Phi không muốn Đường Phong Hoa khó xử nên tiếp lời: “Em tự về đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho chị cả”

“Diệp Phi, đây là chuyện của nhà họ Đường, là chuyện của chị em chúng tôi, anh không có tư cách quản”

Đường Nhược Tuyết lập tức bùng nổ, cô hét lên với Diệp Phi: “Đừng tưởng rằng bản thân có chút bản lĩnh thì có thể quản trời, quản đất, quản không khí, nhà họ Đường còn chưa tới lượt anh nói chuyện đâu.”

“Anh quản tốt chuyện phong lưu của mình thì đã không có lỗi với thế giới này rồi”

Đường Nhược Tuyết nghĩ đến việc mẹ mình bị đâm một nhát cũng như cảnh tượng trước cổng viện điều dưỡng thì đã cảm thấy muốn đối địch với Diệp Phi. Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều chương nhé!

Đồng thời cô càng hận bản thân hơn, cô muốn cắt đứt hoàn toàn với Diệp Phi nhưng lại không sao quên được hình bóng của anh.

“Được rồi, Nhược Tuyết, hai người đừng cãi nhau nữa”

Đường Phong Hoa giật mí mắt: “Chị về với em…” “Chuyện của nhà họ Đường, đúng thật là anh không có tư cách quản”

Diệp Phi giữ Đường Phong Hoa lại: “Nhưng bây giờ Đường Phong Hoa là quản lý của Thanh Phong Đường của anh, anh có nghĩa vụ để người khác phải tôn trọng nguyện vọng của chị ấy”

Anh biết bây giờ Đường Phong Hoa sống rất khổ sở, anh không muốn cô ta lại trở về nhà họ Đường để chịu tội nữa.

“Quản lý của Thanh Phong Đường?”

Đường Nhược Tuyết nheo mắt lại, liếc qua, sau đó nhìn Diệp Phi chằm chằm rồi cười lạnh lùng nói: “Diệp Phi, anh cũng có bản lĩnh thật đấy, mới mấy ngày không gặp mà đã xoay người một cái, biến thành ông chủ của Thanh Phong Đường rồi”

“Tôi còn thấy sao hai ngày nay tâm tình của chị cả luôn bất ổn, còn thỉnh thoảng bày ra đủ trò, bây giờ còn lén chạy ra ngoài, thì ra là Diệp Phi anh đang gây chuyện thị phi.”

“Tôi biết là tôi nợ anh, nhưng anh cũng không nên ra tay với người nhà của tôi chứ”

“Anh có gì không vui thì có thể nhäm thẳng vào tôi.”

“Trước đó thì muốn mẹ tôi phải chết, bây giờ lại gây chia rẽ chị cả và nhà họ Đường, Diệp Phi, anh có biết giới hạn không vậy hả?”

Đột nhiên Đường Nhược Tuyết hét lớn lên một tiếng: “Anh nhất định phải muốn cho chúng tôi tan nhà nát cửa hay sao?”

Cô giải tỏa cảm xúc bị dồn nén với Diệp Phi một cách bất chấp, dường như chỉ có kích động Diệp Phi thì mới có thể làm bản thân cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Nhược Tuyết, Diệp Phi vốn dĩ không có ý đó”

Đường Phong Hoa không kiềm được, đứng ra: “Cậu ấy chưa từng muốn giết Lâm Thu Linh, càng chưa từng muốn li gián em và chị, cậu ấy chỉ là có lòng tốt muốn giữ chị lại thôi”

Cô ấy nợ Diệp Phi quá nhiều, cũng không muốn Diệp Phi bị vu oan.

Bình Luận (0)
Comment