Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1219

Chương 1219:

“Chú Đông khách sáo rồi, đây là bổn phận của một bác sĩ”

Diệp Phi cười cười: “Chú đừng quá khách sáo.”

“Con trai à, con không hiểu”

Diệp Trấn Đông năm tay Diệp Phi rồi võ mấy cái: “Nếu như không gặp con thì dù chú không chết cũng là một người tàn phế có xác không hồn”

“Chú không thể sục sôi hi vọng và toả ra sức sống như thế này được nữa”

Lời ông ta nói rất chân thành và tha thiết: “Bây giờ thế giới xám xịt rực sáng, chú biết ơn con từ tận đáy lòng”

Không biết tại sao Diệp Phi cứ cảm thấy ánh mắt Diệp Trấn Đông nhìn mình là lạ, còn luôn cầm cổ tay anh giống như sợ anh đột nhiên rời đi.

“Hôm nay nắng tốt, tâm trạng cũng tốt, Diệp Phi, con đẩy chú đến đến chùa một lát đi”

Đột nhiên Diệp Trấn Đông đưa ra yêu cầu: “Chú muốn thắp một nén nhang cho Phật Tổ.”

Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Được, tôi đẩy chú đi”

Viện điều dưỡng ở phía Đông Nam còn chùa ở phía Đông, đây là một vùng đất thiêng mà người dân Long Đô thường đến nghỉ ngơi.

Diệp Phi thấy đường đến đó chỉ có hai cây số, giữa hai nơi còn có một đường rừng nhỏ nối liền nên anh đẩy thẳng Diệp Trấn Đông qua.

Trên đường đi, Diệp Trấn Đông nghẹ giọng hỏi: “Diệp Phi, trong nhà của con còn ai không?”

“Còn bố mẹ nuôi của tôi”

Diệp Phi cười trả lời: “Nhưng bây giờ bọn họ đang ở Thiên Thành, tạm thời chưa đến Long Đô”

“Bố mẹ nuôi à, chắc bọn họ cũng vất vả lắm mới nuôi con lớn như vậy”

Giọng Diệp Trấn Đông chân thành lại tha thiết: “Hôm nào nhất định phải giới thiệu cho chú biết, chú muốn cảm ơn bọn họ đàng hoàng vì đã nuôi dạy ra một… bác sĩ tốt như con”

Diệp Phi gật đầu: “Được, chờ bọn họ tới Long Đô thì tôi sẽ dẫn bọn họ tới chào hỏi chú Đông”

“Không, phải là để chú đến chào hỏi.”

Diệp Trấn Đông vội xua tay, sau đó đổi chủ đề: “Nghe nói con từng đi ở rể?”

Diệp Phi cũng không giấu giếm: “Đã từng, vì lấy chút tiền chữa bệnh mà xung hỉ cho nhà người ta, nhưng bây giờ đã ly hôn rồi”

“Thật là một đứa con hiếu thảo.”

Diệp Trấn Đông vui mừng nắm chặt mu bàn tay Diệp Phi: “Con được bố mẹ nuôi nuôi lớn nhưng chưa từng nghĩ đi tìm bố mẹ ruột sao?”

“Chưa từng”

Trong mắt Diệp Phi có vẻ cô đơn: “Tôi không có chút ký ức nào về bọn họ, hoàn toàn không biết bọn họ là ai và cũng không có tình cảm gì.”

“Hơn nữa, bọn họ vứt bỏ tôi để cho tôi giãy giụa vô số lần bên bờ vực sống chết thì duyên phận giữa tôi và bọn họ cũng đã hết”

“Bây giờ tôi chỉ thừa nhận bố mẹ nuôi, bọn họ nuôi tôi lớn, cho tôi một gia đình ấm áp, bọn họ chính là người thân nhất của tôi”

“Vê phần bố mẹ ruột thịt, tôi không muốn đoàn tụ cũng không hận bọn họ, đối với tôi bọn họ không hề quan trọng…

Giọng nói của anh không có quá nhiều tình cảm, hiển nhiên bố mẹ ruột chỉ là ba chữ bề ngoài đối với anh mà thôi.

“Con trai, chú hiểu con”

Đột nhiên Diệp Trấn Đông băn khoăn: “Bọn họ đúng thật là có lỗi với con, nhưng con cũng không thể lạnh lùng như vậy, nói không chừng bọn họ chỉ vô tình mất đi con”

“Cũng nói không chừng hai mươi năm qua bọn họ vẫn nhớ thương con, nhắc mãi về con, vẫn còn đang tìm con nhưng mãi không có tin tức của con”

“Chú cảm thấy con nên cho bọn họ một cơ hội.”

“Giống như con đã nói với chú, con khổ thì bố mẹ ruột của con cũng càng khổ…” Ông ta khẽ ngẩng đầu nhìn đường rừng nhỏ vắng vẻ phía trước trong lúc nói chuyện.

Diệp Phi nghe thấy những lời này của Diệp Trấn Đông thì hơi ngẩn ra, sau đó cười một tiếng: “Vậy thì xem duyên phận đi”

Diệp Phi nói xong cũng nhìn về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment