Chương 1231:
“Cô tưởng cô là cái thá gì đấy nhỉ? Cô nghĩ mình xứng để tôi phải nể mặt ư?” Lô Bản Hỉ hừ lạnh: “Tối nay không hầu hạ tôi cho tôi ấy hả, tôi xử luôn cả cô…
“Bốp!”
Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời thì Diệp Phi đã giơ tay vung thêm một bạt tai vào mặt Lô Bản HỈ.
Hắn ta lại hét lên thảm thiết rồi ngã xuống.
“Cút ra ngoài cho tôi!” Ánh mắt Diệp Phi trở nên lạnh lùng và sắc bén: “Anh còn ở đây đe dọa Kỳ Kỳ nữa thì tôi phế anh luôn đừng hỏi sao.”
Mọi người lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.
Lô Bản Hỉ được mọi người đỡ đứng dậy, ôm gương mặt đã sưng như quả đầu heo đó nổi điên: “Mày còn dám đánh tao nữa hả?”
Hắn ta muốn giơ tay đánh trả thì lại cảm thấy mình không thể giơ tay lên được.
“Chưa chịu cút nữa thì nó không dừng lại ở việc đánh người đơn giản thế đâu nhé” Với loại súc sinh như Lô Bản Hỉ thì Diệp Phi không muốn nhiều lời.
“Ranh con, mày nhất định phải chết” Lô Bản Hỉ thở hắt ra rồi lấy điện thoại tra gọi cho ai đó, có thể thấy hẳn ta đang muốn kéo người đến đánh Diệp Phi: “Ở Long Đô này, tao có hàng trăm hàng ngàn cách để khiến mày phải chết không toàn thây. Tao nói cho mày biết luôn là hành vi ngông cuồng coi trời bằng vung của mày đã liên lụy đến Đường Kỳ Kỳ”
Rồi hắn lại chỉ vào mặt Đường Kỳ Kỳ quát lớn: “Còn cô nữa, tôi biết cô đến đây để cầu xin tôi chuyện gì, tôi chẳng những không giúp cô mà còn chung tay giết chết bọn họ” Hắn †a hung hăng nhìn Đường Kỳ Kỷ: “Ngành sản xuất rượu của Đường Môn cứ chờ đóng cửa đi, thân thích nhà cô cũng ở đó chờ vào tù đi”
Bọn Cao Tử Nguyệt cũng khinh khỉnh cười cợt nhìn Diệp Phi, cảm thấy anh đang thích chơi châu chấu đá xa với giám đốc Lô Bản Hỉ, đúng là thứ đầu óc vô nước.
“Tên ngu ngốc, tôi chỉ nhắc nhở đúng một lần thôi! Mau quỳ xuống xin lỗi giám đốc Ban Hỉ đi, anh ấy không phải là người đơn giản như anh tưởng đâu”
“Đúng đó, giám đốc Ban Hỉ chơi với cả hai phe trắng đen, đụng tới anh ấy thì chẳng những bản thân chẳng có gì hay ho mà Đường Kỳ Kỳ cũng bị vạ lây.”
“Cậu không biết giám đốc Ban Hỉ là người thế nào ở Long Đô này đâu…”
“Cô Đường Kỳ Kỳ, anh này là bạn cô mà đúng không? Chắc là bạn thân, thân ai nấy lo đúng không?”
“Cô Đường Kỳ Kỳ, mau vạch rõ giới hạn với người đó đi, nếu không cô sẽ rước về một đống phiền toái không nên có…”
Mười mấy người ba miệng một trăm lời bắt Diệp Phi phải quỳ xuống xin lỗi cho bằng được.
Nụ cười trên môi Đường Kỳ Kỳ chợt tắt, cô ấy không thể nào ngờ được tới nay lại xảy ra những chuyện thế này.
Chỉ là trong lòng cô ấy hiểu rất rõ mình không thể trách Diệp Phi được.
Cô ấy nói: “Giám đốc Ban Hi, tuy là Diệp Phi hơi xúc động nhưng anh ấy không hề nói sai”
“Đường Kỳ Kỳ, cô thích chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ tạo sức ép cho công ty dược Bách Hoa để bọn họ đuổi việc cô”“
Lô Bản Hỉ lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, cười cợt nói: “Lần này cô tiêu thật rồi!”
Hắn ta không tin bản thân mình không thể giãm nỗi Diệp Phi.
Diệp Phi thản nhiên nói: “Anh cũng xong rồi đấy…”
“Ha ha ha ha!” Nghe thế, bọn Lô Bản Hỉ chợt cười vang, ánh mắt đây khinh thường.
“Chắc thằng này bị ngu rồi đúng không?”
“Anh ấy là giám đốc Ban Hi, là ba cán cân lớn của tập đoàn Thanh Vũ, người nhà họ Lô ở Long Đô, quản lý công việc ở Hiệp hội Đông y!”
“Cái thứ đến từ vùng khác như mày mà dám mạnh miệng bảo tao tiêu rồi ấy hả? Mày thích mạnh miệng không?”
“Anh có biết giám đốc Ban Hỉ là ai không hả?”
Hơn mười người châm chọc khiêu khích Diệp Phi, có thể thấy bọn họ tưởng rằng anh nông cạn không biết trời cao đất rộng là gì.
Đường Kỳ Kỳ lập tức danh mặt: “Các người ngậm miệng lại hết cho tôi”
Diệp Phi nhếch môi cười khẩy: “Ồ, Long Đô này tiềm tàng nhiều nhân vật quyền lực, rồng cuộn hổ phục nhiều quá nhỉ?
Hai mươi triệu dân cư , một giám đốc Ban Hỉ thôi có là gì?”
“Ăn nói mạnh miệng quá nhì?”