Chương 1253:
“Tôi là đội trưởng Nam Cung của Bộ Y tế!” Người đàn ông mập mạp đầy hơi thở chết chóc chém giết giơ giơ tờ giấy phép trước mặt: “Chúng tôi nhận được tin báo rằng phòng khám của các anh tiêu thụ hàng giả kém chất lượng, dùng hàng nhái hạng bét để lừa gạt bệnh nhân, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra kho thuốc của các anh”
“Chúng tôi có đầy đủ giấy tờ nên tốt nhất các người đừng cản trở làm gì mất công, nếu không chúng tôi sẽ đóng cửa bắt người.”
Giọng hắn ta không nặng cũng không nhẹ, sau đó dùng thái độ bẽ nghễ đứng trên cao nhìn xuống khiến cho người khác cảm nhận được quyền lực không thể phản bác được.
Sau khi nói xong, hắn ta cũng không quan tâm Diệp Phi có đồng ý hay không, vung tay lên hét với cấp dưới của mình: “Anh em vào trong điều tra cho tôi, chỉ cần có một lần đề nào cũng phải niêm phong phòng khám lại!”
“Mấy chục người phía sau nhanh chóng lao lên như mấy con sói ác lao vào thôn, lật tung cả phòng khám Bọn Tôn Bất Phàm muốn cản nhưng Diệp Phi nhẹ nhàng vung tay ngăn lại, nhìn đám người đội trưởng Nam Cung quấy phá.
“Bị Trương Huyền sai khiến phải không?” Diệp Phi tới gần đội trưởng Nam Cung cười nói: “Đáng tiếc là các người sẽ không kiểm tra ra cái gì đâu”
“Có kiểm tra ra hay không thì lời cậu nói chẳng là cái thá gì cả, tôi mới là người quyết định”
Đội trưởng Nam Cung không hề che giấu ánh mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Chắc chắn Kim Chi Lâm sẽ có vấn đề. Những vị thuốc ở đây không thể trị hết bệnh, chỉ tổ bòn rút hết tiền của mọi người thôi mà mọi người vẫn yên tâm để cho bọn họ chữa bệnh ư?”
Đội trưởng Nam Cung giơ tay ngăn lại một bệnh nhân, lấy dược liệu và đơn thuốc của người đó rồi liếc mắt xem và mở túi thuốc ra.
“Đây là một tên bác sĩ gian ác, xem các người là heo, chữa trị quá độ mà mấy người còn…” Đội trưởng Nam Cung cười nhếch mép: “Các người đúng là cái thứ đầu óc bị nước vào.”
Tiếng nói vừa dứt, bệnh nhân ở đây lập tức nổ tung, anh cũng đứng lên giải thích cho Diệp Phi: “Trị không hết bệnh?
Cậu nói bậy bạ gì đó? Thuốc của Kim Chi Lâm mà uống là hết bệnh ngay, hiệu quả cực tốt.”
“Đúng đó, bác sĩ Diệp Phi mà muốn gạt tiền thì cứ khám bệnh lấy một ngàn động cho rồi, lấy mấy đồng tiền thuốc làm gì?”
“Hơn nữa y đức của bác sĩ Diệp Phi không chê vào đâu được, chắc chắn không lừa chúng tôi đâu”
Bệnh trong người bọn họ được người của Diệp Phi khám và chữa bệnh có tí đã thấy khỏe lên thì tất nhiên là tin tưởng vào bác sĩ rồi.
“Tôi biết các người không tin, nên tôi mới tìm vài người có kinh nghiệm tới đây” Đội trưởng Nam Cung cười lạnh: “Bọn họ là người có danh tiếng và uy tin nên chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời khách quan”
Bấy giờ Diệp Phi mới phát hiện, sau lưng đội trưởng Nam Cung có năm người chuyên về Đông y, có hai người thường xuyên xuất hiện trên TV.
Có chuẩn bị mới đến à.
Rất nhiều bệnh nhân đều nhìn về phía năm người sau lưng đội trưởng Nam Cung.
Đội trưởng Nam Cung đưa dược liệu cho bọn họ: “Lão Cung, lão Vương, phiền mọi người giúp đỡ”
Năm người nhanh chóng nhận lấy dược liệu và kiểm tra sơ, sau đó dùng ngón tay đẩy đẩy, cuối cùng nhìn lại đơn thuốc Kim Chi Lâm kê cho bệnh nhân.
Trên đó là những vị thuốc bổ máu cải thiện tình trạng tim.
Lần lượt là, đảng sâm, đương quy, táo đỏ, kỷ tử, hoàng kỳ vân vân, đó đều là mấy vị thuốc bình thường, chẳng có vấn đề gì to tát.
Năm người nhìn thuốc rồi lại nhìn đơn thuốc, sau đó nhìn người khám bệnh và lắc đầu.
“Thuốc này cực kì bình thường và dịu với cơ thể, không gây hại gì cả nhưng nó cũng chẳng có tác dụng gì để chữa bệnh đâu, mười ngày nửa tháng uống không có tác dụng gì, mấy người chỉ tổ lãng phí tiền bạc thôi!”
“Một phần thuốc tốn nhiều nhất là năm mươi đồng, bây giờ phòng khám lại lấy một trăm đồng, lời quá lời”
“Hơn nữa vì dược liệu khá dịu với cơ thể nên chúng nó chẳng có tác dụng gì cả, ít nhất phải uống mấy chục thang mới có tác dụng đấy”